“Không có thiên lý, táng tận lương tâm a! Tao mang thai mười tháng đứt ruột đẻ ra mày, dọn nước tiểu dọn phân cho mày. Bây giờ mày trưởng thành, mày cưới vợ rồi, có bản lĩnh đủ lông đủ cánh rồi, mày ghét bỏ ba mẹ mày già yếu vướng chân vướng tay mày, một chân đem bọn tao đá văng ra ngoài!!”
“Cố Kiến Quốc, mày là cái đồ bất hiếu, mày không sợ bị báo ứng sao?"
Vương Đệ Lai gào thét, giọng gần như khàn đặc.
Dư Hải nghe vậy cau mày. Chẳng lẽ đầu óc Vương Đệ Lai có vấn đề?
Cố Kiến Quốc kém anh một tuổi, năm nay mới 21 tuổi. Vương Đệ Lai và Cố Hồng Kỳ bây giờ đang ngoài bốn mươi, mới ở độ tuổi trung niên, tại sao lại kêu Cố Kiến Quốc ghét bỏ bọn họ già yếu?
Dư Hải vẫn đang suy nghĩ liền nhìn thấy Hứa Thục Hoa đi mấy bước tới trước mặt Vương Đệ Lai, hung hăng mắng chửi lại vào mặt bà ta:
“Vương Đệ Lai, bà lăn lộn nãy giờ chỉ nói được vài câu kia, không nói được câu nào mới hơn sao? Bà chân què đi không nổi hay rụng hết răng rồi? Hôm trước bà đuổi ba người chúng nó trắng tay ra khỏi nhà, sao bà không nói những lời này đi? Hiện giờ tới đây ầm ĩ ăn vạ, bà nghĩ chúng tôi là đồ ngu sao, không biết bà có ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT