Câu nói vừa rồi của Cố Mặc, quả thật không ai có thể bắt bẻ được điều gì, cũng chẳng ai có thể nói thêm lời nào.
Cố Hồng Kỳ và Vương Đệ Lai tuy trong lòng vẫn không cam tâm rời đi, nhưng không có một ai đứng về phía họ. Từ đầu đến cuối, Cố Kiến Quốc và Tần Nguyệt Lan đều giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tuy không mở miệng nhưng thái độ lại rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào.
Hai vợ chồng già kia năm xưa có thể không quan tâm đến thể diện, không màng ánh mắt người đời, nhưng giờ tuổi đã cao, lại bắt đầu để ý đến sĩ diện. Bị bao nhiêu ánh mắt trong thôn nhìn chằm chằm, còn thêm những lời bàn tán xôn xao vang lên bên tai, cả hai chỉ thấy mặt nóng bừng như bị thiêu đốt. Muốn tìm nước lạnh rửa mặt không được, cuối cùng không còn mặt mũi nào đứng lại, đành xoay người rời đi.
Chờ họ đi rồi, náo nhiệt cũng theo đó mà kết thúc.
Một nhóm các ông bà lão ở lại, khen ngợi Cố Mặc vài câu rồi ai nấy lục tục về nhà ăn cơm.
Thật ra từ đầu họ định rời nhà Dư gia đi về để ăn sáng, không ngờ mới bước ra đã gặp phải chuyện như vậy. Đứng xem lâu, bụng ai cũng đói meo, chỉ còn cách vội vã về nhà.
Sau khi mọi người rời đi, Cố Kiến Quốc và Tần Nguyệt Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy Dư Noãn Noãn đang đứng gần đó, hai người đều nở nụ cười hiền hậu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play