Triệu Tế Thành quay lại đi nhanh vào trong, anh váng vất mơ hồ, vốn định ra ngoài hóng gió ai ngờ lại gặp một đám đông phóng viên như vậy, còn chưa kịp thư giãn nên chỉ đành theo Đoàn Thanh vào trong. Trước khi đi, bảo vệ bệnh viện chạy tới chặn đám phóng viên định chạy theo anh xông vào trong kia, giọng nói của Lý Tri Viện mỗi lúc một to khiến ánh mắt của rất nhiều người đều hướng về phía này, sau đó còn có người lái xe chạy tới dừng trước cổng cấp cứu, vô cùng ồn ào.

Đoàn Thanh và Triệu Tế Thành vừa vào trong thì sắc mặt anh ta đã trở nên vô cùng nặng nề:

“Sư phụ, ban nãy người nhà của bà cụ vừa mất kia bỗng dưng quậy phá trước cửa phòng cấp cứu, nói muốn gặp anh, bọn họ tự nhiên làm khó như vậy, em thấy mục đích không tốt lành gì, hay là anh tránh đi một lúc đã?”

Triệu Tế Thành tự hỏi lòng không thẹn, không có gì phải trốn tránh, bọn họ quấy phá là vì không thể chấp nhận sự thật này, anh vào trong nói rõ mọi thứ cần nói là được, cũng không phải lần đầu gặp phải tình huống này.

Cửa phòng cấp cứu vừa mở thì đám người nhà kia trông thấy anh ngay, lập tức ùn ùn kéo tới vây chặt, khác hoàn toàn dáng vẻ kéo tay áo anh cầu cứu, lúc này đôi mắt họ đỏ vằn, tay cầm điện thoại, bộ dạng phẫn nộ tức giận.

Mặc kệ đây là phòng cấp cứu, cũng bất chấp những bệnh nhân bệnh nặng khác có đang nghỉ ngơi hay không, họ gào thét:

“Có phải anh là bác sĩ mà trên weibo nói hay không?”

“Cấp trên của anh ở đâu? Tại sao một bác sĩ từng có tai nạn trong điều trị bệnh lại có thể cấp cứu cho mẹ tôi???”

Một người đàn ông thậm chí còn tiến lên túm cổ áo Triệu Tế Thành, anh lùi lại một bước khiến anh ta vồ hụt, bảo vệ lập tức bước lên đỡ lấy anh ta nhưng lại bị anh ta đẩy mạnh một cái làm ngã lăn ra đất, tay đụng phải khay inox đặt ở đó, cồn sát khuẩn, nhiếp v.v… các loại dụng cụ y tế và thuốc men đều rơi đầy đất.

“Cả quá trình cấp cứu ban nãy có người nhà của các anh theo dõi, giấy chấp thuận cũng đã ký tên, tôi cũng đã nói với anh về độ nguy hiểm của loại bệnh này. Có vấn đề thì chúng ta có thể đến phòng hành chính thảo luận, nơi này là phòng cấp cứu.”

Giọng Triệu Tế Thành bình thản, dù người nhà bà cụ bức xúc thế nào cũng như không ảnh hưởng gì đến anh, y tá và bác sĩ phòng cấp cứu cũng vây quanh, lần lượt khuyên giải nơi này là phòng cấp cứu, tâm trạng bi thương đau khổ có thể hiểu được, nhưng giải quyết vấn đề không thể quấy phá ở đây để ảnh hưởng đến những người khác.

Triệu Tế Thành xem như đã hiểu là chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là bị bôi xấu trong bản tin khiến người nhà bệnh nhân vừa bị tuyên bố qua đời đã nảy sinh nghi ngờ. Đây không phải vấn đề, anh có thể hiểu, nhưng tâm trạng người nhà bệnh nhân hiện giờ kích động như vậy, anh bắt buộc phải đảm bảo cho phòng cấp cứu vận hành bình thường, chỉ có thể mời người ta ra ngoài trước.

“Chúng tôi không đến phòng hành chính! Cứ ở đây đấy, chúng tôi vừa đi là các người định đưa bà cụ ra rồi, đến lúc đó ai nói rõ được rốt cuộc là vấn đề của ai???”

Lúc này chủ nhiệm Vương vừa đi làm cũng vội vã chạy tới cửa phòng cấp cứu, ông đã nhìn thấy tình hình thế này, mấy người đàn ông đang giận dữ và mấy người phụ nữ đang gào khóc đứng không vững, mảnh vỡ thủy tinh đầy đất và mùi cồn nồng nặc, ánh mắt mọi người trong phòng cấp cứu đều tập trung ở đây thì thầm biết không ổn, nhưng bề ngoài ông vẫn tỏ ra khá hòa nhã, giơ một tay ra chỉ ra ngoài cửa, nói:

“Cảm xúc của mọi người tôi có thể hiểu, nhưng nơi này là bệnh viện, chúng tôi cần duy trình trật tự bình thường, mọi người có vấn đề gì cứ nói với tôi, tôi là cấp trên của cậu ấy.”

Triệu Tế Thành được chủ nhiệm Vương đứng chắn đằng trước, ông còn kéo tay áo anh ra hiệu anh đừng nói gì, để ông giải quyết vấn đề. Nhưng giây sau, người nhà bệnh nhân nhìn thấy các bác sĩ đứng chung với nhau thì vô thức cho rằng họ định đoàn kết lại để bắt nạt người khác, thế là người đàn ông đứng đầu đẩy cánh tay của chủ nhiệm Vương một cái, nói:

“Anh là sếp của anh ta hả? Tại sao lúc cấp cứu anh không có mặt, người ta chết rồi giờ mới tới???”

Cú đẩy này khiến chủ Vương vốn đã cao tuổi, đứng không vững lắm, lại vì trên đất vừa đổ đầy cồn nên khi lùi ra sau một bước thì bị trượt chân, phải lùi lại mấy bước liền, “ái da” một tiếng, suýt thì ngã, may mà Triệu Tế Thành túm chặt cánh tay nên mới không xảy ra chuyện.

Sắc mặt Triệu Tế Thành sa sầm xuống, trong mắt như có băng giá, anh tiến lên một bước nhưng bị chủ nhiệm Vương khó khăn lắm mới đứng vững được kéo tay lại lần nữa, đưa mắt ra hiệu cho anh là ông không sao, không cần gây ra xung đột bạo lực ở phòng cấp cứu. Triệu Tế Thành cũng biết suýt thì mình manh động, nhưng giọng anh càng lạnh lẽo hơn, nhìn người đàn ông vừa ra tay, nói từng chữ:

“Anh thử ra tay nữa xem.”

Mấy người kia đã hồi phục lại lý trí bước lên kéo tay người đàn ông kia, thấy vẻ mặt các y tá bác sĩ xung quanh đều khó chịu, mấy người vây quanh càng lúc càng đông, bảo vệ cũng chạy tới thì biết ra tay trước là sẽ chịu thiệt, lại thêm trước tình hình số người không chiếm ưu thế nên đành vội vàng đồng ý đến phòng hành chính của bệnh viện để bàn bạc xử lý.

Đoàn Thanh nhân lúc này vội mở điện thoại ra định báo cáo cho Lâm Thừa Viễn và Nhiếp Tinh Thần biết sư phụ đang gặp nguy hiểm, bây giờ tiếng chỉ trích càng lúc càng nhiều, tình hình không ổn chút nào.

Triệu Tế Thành đang xin lỗi mọi người vì việc của anh ảnh hưởng đến họ, sau đó định đến phòng hành chính bệnh viện.

Trước khi đi, tâm trạng Đoàn Thanh rất phức tạp gọi anh lại, nói:

“Sư phụ, tin tức kia anh đã xem chưa… nó…”

Triệu Tế Thành ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, nhưng lại không có vẻ buồn bã hay áp lực như Đoàn Thanh tưởng tượng, cả đêm anh không nghỉ ngơi, ban nãy lại trải qua sự việc kinh thiên động địa, bên ngoài vẫn “gió mưa tanh tưởi” đợi anh đến phòng hành hành chính “đáng sợ” nhất bệnh viện chiến đấu với người nhà bệnh nhân, lúc này vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh nhìn Đoàn Thanh lại vô cùng trấn tĩnh và trong veo.

Anh đưa tay vỗ vỗ bờ vai đang hơi run lên vì căng thẳng của Đoàn Thanh, để lộ nụ cười đầu tiên trong hôm nay, giọng dịu lại nói với Đoàn Thanh như thể anh hoàn toàn không phải là trung tâm của bão tố lúc này.

“Yên tâm, cậu cứ giúp đỡ trong phòng cấp cứu cho tốt.”

Nhìn theo bóng anh rời đi, Đoàn Thanh thầm cầu nguyện anh có thể gặp dữ hóa lành.

……

Triệu Tế Thành không phải lần đầu đến phòng họp của bệnh viện.

Chỉ cần bị bệnh nhân kiện, phòng hành chính sẽ đến hỏi tình hình, nếu sự việc đơn giản thì có thể giải quyết hiểu lầm lúc đó thì tốt, còn nếu phức tạp hơn, đặc biệt khi dính dáng đến cái chết của bệnh nhân bị người nhà kiện, họ sẽ đặc biệt xem trọng, sẽ mời cả hai bên đến phòng họp để thương lượng với nhau.

Người bên phòng hành chính cũng xem như đã gặp qua sóng to gió lớn, cho dù là đối mặt với người nhà bệnh nhân đau thương kích động đến mức nào, hay là bác sĩ ấm ức bất lực, đều sẽ cố gắng giúp họ nói rõ ràng vấn đề và nhu cầu của các bên để xử lý minh bạch.

Thế nên trong sự hòa giải của họ, Triệu Tế Thành đã lặp lại rất rõ ràng, chi tiết về mức độ nguy hiểm của bệnh tật, tỷ lệ tử vong và những biện pháp anh đã thực hiện, người nhà bệnh nhân ngồi đối diện cũng xem như lý trí, tuy phẫn nộ đau lòng nhưng đối với những việc đó họ vẫn thừa nhận.

Ban nãy sự tức giận của họ là vì nghi ngờ trước kia anh từng có sự cố, lại thêm đau lòng nên nhất thời trút hết cảm xúc tiêu cực lên người Triệu Tế Thành.

Đối với chuyện Triệu Tế Thành bị chỉ trích, anh lên tiếng phủ nhận, người của phòng hành chính cũng giúp anh đảm bảo với người nhà bệnh nhân rằng bác sĩ Triệu không hề xấu xa như những gì tin tức đã nói.

Lúc đó nói với người ngoài như vậy, nhưng khi đã xoa dịu được họ và tiễn đi, bên phòng hành chính vẫn bảo anh khoan đi, anh biết ngay rằng sự việc năm đó có lẽ bên trên đã chấp thuận điều tra lại lần nữa.

“Tiểu Triệu à, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ hỏi cậu chút chuyện, phóng viên cứ liên tục gọi đến số nội bộ của bệnh viện, cậu bảo chúng tôi cũng phải thảo luận tìm ra hướng giải thích đúng không?”

Triệu Tế Thành nhớ lại quá trình trả lại sự trong sạch của anh năm đó, họp hành, chất vấn hết lần này đến lần khác, anh cũng đều nhẫn nhịn bỏ qua, vì về mặt y thuật, anh thật sự không thẹn với lòng.

Bây giờ cũng vậy.

Anh mệt mỏi, nhọc lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, sau khi bị hỏi chuyện gần nửa tiếng nữa, cuối cùng anh cũng rời khỏi đây, nhưng phóng viên chặn ở cửa nên anh không thể lái xe về nhà, anh không muốn bọn họ đứng canh dưới khu nhà mình, đến lúc đó lại liên lụy đến Nhan Cửu.

Bệnh viện cũng có phòng nghỉ, nhẩm tính thời gian rồi anh định đến phòng cấp cứu, xem tình trạng của những bệnh nhân hôm qua của mình. Nhưng khi anh đi đến cửa phòng cấp cứu thì y tá đang đứng đó bỗng tỏ vẻ khó xử, Triệu Tế Thành nhìn thấy nên hỏi:

“Sao vậy? Xảy ra chuyện à?”

Cô ta lắc đầu, nhớ lại sóng gió ban nãy, đang định nói thì Đoàn Thanh đã vội vã chạy ra, nhìn thấy Triệu Tế Thành thì vẻ mặt cũng tỏ ra gượng gạo.

“Đoàn Thanh, rốt cuộc là sao vậy? Có phải là tôi rời đi xong, phòng cấp cứu xảy ra chuyện gì à?”

Đoàn Thanh thở dài, nhìn sư phụ rồi lại nhìn và bên trong, không biết nói thế nào, cuối cùng gồng mình, kéo tay áo Triệu Tế Thành rồi nói:

“Sư phụ… người nhà bệnh nhân nằm trong đó ban nãy cũng đang gây rối, nói là bây giờ rốt cuộc anh có chuyện gì không thì họ không biết, nên…”

“Nên cái gì?”

“Nên… họ muốn bác sĩ khác đến lo liệu những bệnh nhân đó…”

Thực ra họ nói còn khó nghe hơn, những người nhà bệnh nhân kia lúc này lại trở nên đoàn kết với nhau, còn cử đại diện đứng ra nói chuyện với chủ nhiệm Vương, ban đầu chủ nhiệm Vương còn kiên nhẫn giải thích, về sau bọn họ càng nói năng dữ dằn hơn, bảo rằng không dám giao người nhà của mình đang ở phòng cấp cứu cho một bác sĩ đang gây ra bão táp trên mạng.

Đoàn Thanh không biết nói thế nào, khi một số ít người biết chân tướng bị một đám đông hiểu lầm đàn áp, thì thanh minh thật sự là một chuyện vô cùng bất lực.

Anh ta biết sư phụ hiện giờ chắc chắn rất buồn bã, bác sĩ xem trọng nhất là việc bệnh nhân có tin tưởng mình hay không, tối qua người mà anh đã cứu mạng còn không tin anh, thì có gì khiến người ta thấy bất lực, thất bại hơn thế nữa không?

Triệu Tế Thành có đến năm giây không nói gì, anh đứng đó, ánh mắt không biết đang tập trung ở điểm nào, thất thần mà lại hoang mang như đang nghĩ tới chuyện gì đó, cuối cùng mới chậm rãi nói:

“Được… tôi biết rồi.”

Sau đó đi từng bước về phía phòng nghỉ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play