Đến khi lên xe rồi, Nhan Cửu mới có chút cảm giác chân thực, cô muốn gặp anh thì đã thật sự gặp được, cô cần anh xuất hiện thì anh cũng thực sự đến đón cô về nhà.

Chiếc xe này là xe Nhan Lạc và ekip của mình thường ngồi, có thể chứa 6 người, Nhan Cửu lên xe rồi ngồi một mình ở ghế cạnh cửa, nhìn Triệu Tế Thành khom lưng lấy từ ghế phía sau ra một hộp thuốc, đặt cạnh chân cô. Sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, nhấc cánh tay trái của cô đặt lên trên đùi anh, nhẹ nhàng xắn tay áo bị tạt café của cô lên, rồi gấp lại để cố định nó.

Anh bật đèn trên mui xe, quan sát kỹ chỗ bị bỏng của cô, sưng đỏ, có cả những vết phồng nước. Sau đó anh thở dài, lấy thuốc trị bỏng, bông băng và cây nhíp ra.

“Phải chọc thủng sao?”

Nhan Cửu mới nãy cũng mới biết vết bỏng trên cánh tay đã nổi mụn nước, mắt cô luôn dừng trên gương mặt Triệu Tế Thành, nhìn đèn xe chiếu chếch phía trên tạo thành bóng râm trên mặt anh, anh nắm cổ tay cô như bình thường đối đãi với bệnh nhân, vô cùng nghiêm túc.

Triệu Tế Thành lắc đầu, nói:

“Bây giờ thì không, nếu không dịch chảy ra sẽ dễ bị nhiễm trùng. Cũng không thể dùng cồn, dễ bị kíc.h thích lắm.”

“Ồ.” Nhan Cửu ngoan ngoãn vâng dạ, để anh bắt đầu xử lý vết thương cho cô, dường như cảm thấy đã đến lúc nên hỏi:

“Hôm nay anh không cần trực bệnh viện sao?”

“Lúc sắp tan ca bị gọi đến văn phòng Viện trưởng một chuyến, sau đó thì đến thẳng đây.”

Nhan Cửu bỗng hít một hơi khí lạnh, trong mắt Triệu Tế Thành lập tức hiện lên vẻ lo lắng, giọng anh cũng to hơn, nhìn cô với vẻ quan tâm:

“Anh nặng tay à? Xin lỗi.”

Chỉ hai chữ, khiến Nhan Cửu ngẩn ngơ.

Cô nhìn Triệu Tế Thành dịu dàng bôi thuốc cho cô, trong lòng có chút buồn bã, dù anh không hỏi nhưng cô vẫn muốn nói rõ.

“Chuyện đó, em và Quan Độ thật sự không…”

“Anh biết.”

Anh không ngẩng lên, nghe đến cái tên đó thì tay ngừng lại một lúc, nhưng trả lời cô ngay.

“Anh không tức giận sao?”

“Em mong là anh giận à?”

Nhan Cửu bị anh hỏi ngược lại mà ngây người, đúng là cô đã suy nghĩ điều đó, ý thức được Triệu Tế Thành thật sự tin tưởng mình nên yên tâm hơn, cười gian xảo rồi tạm quên hết mọi thứ, cô nói:

“Dạ, mong chứ.”

Triệu Tế Thành dừng tay, nhìn cô chăm chú, trong mắt là cơn sóng ngầm đang xao động, Nhan Cửu bị anh nhìn như vậy nên hơi hối hận đã nói những lời ban nãy, mắt không biết phải nhìn đi đâu, cô nhìn trái ngó phải rồi khoát tay, nói: “Không có, không có, em…”

Vừa dứt lời thì hơi thở của anh mang theo mùi thuốc nhàn nhạt xộc vào mũi Nhan Cửu, anh hôn cô dường như chỉ là động tác trong tích tắc mà thôi, một tay giữ gương mặt cô, tay kia không quên che chắn cho chỗ bôi thuốc chưa khô và vết thương của cô.

Khác với sự dịu dàng thường ngày, nụ hôn này của anh như muốn chiếm đoạt tất cả hơi thở của cô, bá đạo di chuyển giữa làn môi cô, thậm chí còn cắn cô một cái, khi buông ra anh còn ấn đầu cô vào ngực mình, nói:

“Thế thì anh rất giận. Nhìn thấy tấm hình anh rất giận, nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, anh rất khó chịu, nhìn thấy em vì anh ta mà bị thương thì cảm thấy rất xót xa, iết em bị thương mà vẫn ở cạnh anh ta lại cảm thấy ghen tỵ.”

Nhưng ngay sau đó, anh lại nói tiếp:

“Nhưng anh đã nhận lời với em, mỗi một thời khắc đen tối, anh đều mong có thể ở cạnh bên em. Nếu nói những cảm xúc đó là tất nhiên thì sau khi nhìn thấy em, anh có thể quên hết. Nên anh không tức giận, anh cũng nguyện tin tưởng em.”

Nhan Cửu không biết rằng, khi Triệu Tế Thành nhận được điện thoại của Nhan Lạc là anh vừa hoàn thành xong một ca cấp cứu kinh thiên động địa, tổn hao thể lực, thêm việc trực ca đêm, còn phải đến văn phòng Viện trưởng để họp, anh rất mệt, cũng rất vất vả.

Nhưng điều Nhan Cửu biết là, chỉ cần là chuyện của cô, anh đều có thể xốc mười hai phần tinh thần để xử lý, yêu nhau một thời gian dài rồi, anh chưa từng vi phạm những điều anh từng nói khi tỏ tình, là lời hứa sẽ đối xử với cô càng lúc càng tốt hơn.

……

Khi ekip của Nhan Lạc từ lầu trên đi xuống, Triệu Tế Thành ngồi ghế sau, dựa vào vai Nhan Cửu ngủ thiếp đi, anh rất mệt, Nhan Cửu biết điều đó, thế nên khi họ mở cửa xe, cô vội làm động tác “suỵt”, sau đó cười vẻ biết ơn rồi mấp máy môi hỏi:

“Sao rồi?”

Quản lý Sunny của Nhan Lạc đã nhanh chóng nhập những gì cô ấy định nói vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình, đại ý là đã bàn bạc xong cách tốt cho cả đôi bên, hôm nay Nhan Lạc và Tô Gia Hành gọi Triệu Tế Thành đến cũng là vì muốn để phóng viên chụp được hình ảnh của anh và Nhan Cửu, sau đó khi thanh minh sẽ sử dụng đến.

Tuy cô không phải nghệ sĩ nhưng danh dự của cô cũng rất quan trọng, không đáng bị mắng mỏ oan uổng. Chỉ có người nhà mới để tâm đến cô và suy nghĩ nhiều như vậy, và cả…

Nhan Cửu nhìn Triệu Tế Thành đang ngủ say, đến nỗi xe khởi động mà cũng không hề hay biết, trong lòng rất ấm áp.

Còn có anh, sẽ làm như vậy.

……

Người cũng đang quan tâm đến hot search còn có Lý Tri Viện vừa từ phòng biên tập đi ra, buổi chiều cô ta đưa theo một đệ tử tín nhiệm đi quay phỏng vấn Tưởng Tiểu Minh, buổi tối sẽ biên tập cắt xén ngay, chuẩn bị trước sáng mai gửi cho lãnh đạo các phòng ban.

Đã đến lúc rồi, cô ta nghĩ bụng.

Vừa đi ra, khi đổ café chưa uống hết vào thùng rác, khi quay mặt sang thì đụng phải Vương Dịch Đình. Phóng viên Vương cũng chuẩn bị thức đêm để tranh thủ thời gian chuẩn bị tài liệu cho buổi họp ngày mai khi nhìn thấy Lý Tri Viện đang xem điện thoại thì vô thức chồm tới liếc nhanh một cái, sau đó đùa:

“Ôi chao, bận thế này mà còn có thời gian quan tâm tin tức giải trí sao.”

Lý Tri Viện tắt màn hình đi, Vương Dịch Đình vốn không biết tấm hình này là do cô ta gửi cho phóng viên giải trí nên cười đắc ý:

“Phải rồi, dù sao cũng là Quan Độ mà, mọi người đều muốn biết là ai đang tạo scandal với nam thần quốc dân.”

“Hóa ra cô thích kiểu đàn ông này hả? Nói sớm thì giới thiệu cho cô rồi.”

Vương Dịch Đình đảo mắt, cười nói.

Lý Tri Viện biết Vương Dịch Đình luôn cảm thấy bản thân ngày nào chưa kết hôn thì sẽ là dòm ngó chồng cô ta, phiền thì phiền thật nhưng điểm này có thể lợi dụng để chọc giận cô ta mỗi khi cần đến.

“Không cần giới thiệu, mắt nhìn đàn ông của cô, ừm…”

“Ý cô là gì hả???”

Quả nhiên, sắc mặt Vương Dịch Đình đã tái đi.

“Không có ý gì, cô hiểu lầm rồi, ý tôi là mắt nhìn đàn ông của cô quá xuất sắc, đàn ông cô thích đều không thích tôi, thôi bỏ đi.”

Lý Tri Viện cười rồi nói “bye bye”, sau đó quay lưng bỏ đi.

Cuối cùng khi đã đi xa rồi, cô ta mới lấy điện thoại ra, muốn xem tình hình đã tiến triển đến đâu rồi.

Điều khác biệt so với dự đoán của cô ta chính là đến hiện nay, Quan Độ và Nhan Cửu đều không lên tiếng thanh minh, đó là điều cô ta không nghĩ tới. Tên của Nhan Cửu đã được leo lên bảng hot search rất lâu, mục đích của cô ta đã đạt được, còn lại thật sự phải trông chờ vào “ưu đãi” sắp tới.

Lúc gần 10 giờ, có một tài khoản đăng hình Nhan Cửu và một người đàn ông nắm tay nhau ở bãi đậu xe, công ty giải trí Hoàn Vũ lập tức lên tiếng chứng minh sự thật rằng Nhan Cửu đã có bạn trai, nhưng không phải là Quan Độ.

Cùng lúc với bài đăng thanh minh này lên hot search, bên phía Quan Độ cũng lên tiếng, đồng thời công khai xin lỗi Nhan Cửu thay những fans không lý trí, fans rất cảm động, mọi người cũng loáng thoáng biết được anh ta có đại diện phát ngôn về nhãn hàng cao cấp nên lần lượt tập trung sang dốc sức giúp Quan Độ thanh minh và quảng bá.

Chuyện này hình như đã qua đi như vậy.

Nhưng Nhan Cửu không biết những điều đó, lúc chiếc xe chạy đến tiểu khu nhà họ, cô cũng ngủ thiếp đi. Ngược lại với cô, lần này là Triệu Tế Thành đã tỉnh lại.

Anh khẽ gọi tên cô, Nhan Cửu mơ màng đáp lời, rồi lại nghe anh bảo:

“Đến nhà rồi.”

“Anh cõng em lên nhà đi.”

Nhan Cửu vô thức vặn người lười nhác bỗng sực nhớ ra vẫn còn ở trên xe, xung quanh còn có ba người khác, cô hoảng loạn rụt tay lại, cười xấu hổ, nhìn nhân viên của chị Nhan Lạc đang nhịn cười mà vội vã kéo theo Triệu Tế Thành chào tạm biệt rồi rời đi.

Cô đưa cánh tay không bị thương lên đập vào ngực anh một cái, nói:

“Anh cũng không nhắc em là còn ở trên xe.”

Triệu Tế Thành cười, nắm tay cô đi về phía thang máy.

Lúc đến cửa nhà, Nhan Cửu nhìn thấy bài đăng, cô thở phào một hơi rồi đưa Triệu Tế Thành xem qua, sau đó nói:

“Góc nghiêng này của anh chụp đẹp quá. Nhưng không sao chứ? Đã bị đăng lên rồi này.”

“Không sao, anh không phải người trong giới giải trí, em cũng không phải nghệ sĩ, chắc không bị để ý quá nhiều đâu, giải quyết vấn đề nhanh gọn là được rồi.”

Đến cửa nhà rồi, lúc chuẩn bị từ biệt thì Triệu Tế Thành dặn Nhan Cửu tốt nhất đừng để vết thương dính nước, cô cười vâng dạ rồi chào anh, ai về nhà nấy.

Triệu Tế Thành đứng trong nhà, không bật đèn, nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó, khác hoàn toàn lúc ở cạnh Nhan Cửu, anh lúc này trở nên lạnh lùng và lý trí, anh lấy điện thoại ra, nghĩ một số chuyện đã xảy ra, nhớ lại vết thương của Nhan Cửu hôm nay, ánh mắt anh phủ lên một tia cảm xúc phức tạp.

Anh lấy điện thoại ra, gọi đến một số máy quen thuộc, nói:

“Có việc này muốn phiền cậu một chút.”

……

Bảy giờ sáng hôm sau.

Buổi họp sáng nay tiến hành khẩn cấp sớm hơn một tiếng, Lý Tri Viện khi nhận được tin này đang trang điểm ở nhà, hôm nay là chiến trường, thành bại chỉ trong một tích tắc, ai nhận được sự quan tâm của lãnh đạo trong buổi họp đề án trước thì người đó sẽ tiến gần hơn một bước đến vị trí MC chương trình đó.

Mắt màu cam, môi đỏ tươi, cô ta còn đặc biệt mặc một chiếc váy ôm người. Hôm nay Vương Dịch Đình cũng sẽ ăn mặc “gợi cảm” một chút, vì họ đều biết các lãnh đạo thích nhìn cấp dưới có nhan sắc.

Lúc cô ta đến thì người của hai tổ Vương Dịch Đình và Tiết Cảnh Bái đã đến, phần đầu của cuộc họp là nội dung tin tức mới đã phát tối nay, phần hai chính là đề án kế hoạch cho chương trình mới.

Lý Tri Viện nhìn gương mặt thức đêm phải dùng lớp phấn dày che phủ của Vương Dịch Đình, lúc cô ta nói đến kế hoạch liên quan đến việc giáo dục giới tính thanh thiếu niên, cô ta nhìn đối thủ, trên gương mặt nở một nụ cười.

Cô ta thắng chắc rồi.

Lãnh đạo thấy nụ cười đó của cô ta, khi Vương Dịch Đình nói xong đã đề nghị vắn tắt vài câu, sau đó hỏi: “Tri Viện có suy nghĩ gì không?”

Lý Tri Viện tràn đầy tự tin đứng dậy, tiến về phía trước rồi nói:

“Vâng, tôi và Dịch Đình đúng là không hẹn mà gặp, vấn đề giáo dục giới tính cho thanh thiếu niên đương nhiên là điểm nóng hiện nay, nhưng chỉ lấy chuyện này làm đề tài thì không đủ? Khán giả xem tiết mục của bạn chính là mong có điểm ‘hot’, trên trang web quảng cáo tiết mục của bạn là hy vọng có chủ đề để bàn tán, còn nữa, nếu đã là tiết mục mới thì sẽ cần một lý do để mọi người quan tâm, còn chủ đề giáo dục giới tính ấy mà, chỉ nói thế thôi sẽ khiến khán giả cảm thấy ‘boring’, xem tiết mục chứ đâu phải đi học nghe giảng, đúng không?”

“Ha, nếu phóng viên Lý đã giỏi giang như vậy thì cô cũng cho mọi người xem kế hoạch của mình đi.”

Vương Dịch Đình tỏ ra không giận dữ, nhưng nắm tay đã siết chặt lại, trước mặt các sếp lớn, cô ta không tiện cãi nhau như thường ngày, chỉ có thể cười mà hàm răng nghiến chặt lại.

Cùng lúc đó, Lý Tri Viện đã mở PPT ra, trang đầu tiên hiển hiện một tấm hình, Vương Dịch Đình vốn dĩ bị cô ta nói đến mức khó chịu, tuy bọn họ xưa nay vẫn đấu tranh công khai lẫn ngấm ngầm với nhau, nhưng cô ta cũng bất giác lo rằng Lý Tri Viện sẽ có thứ gì đó rất “hot” sắp phơi bày.

“Gì vậy, đây không phải là cô gái tối qua có scandal với Quan Độ sao? Phóng viên Lý muốn biến chương trình tin tức xã hội thành tiết mục giải trí à? Một scandal đã được lên tiếng thanh minh thì có gì để đào sâu?”

Nhìn thấy trên gương mặt mỗi người dự họp đều xuất hiện cùng một vẻ nghi hoặc, khóe môi Lý Tri Viện nở một nụ cười, lắc đầu rồi dùng đầu bút chiếu chấm đỏ lên gương mặt một người khác, vẽ một vòng rồi nói:

“Không, đối tượng mà tôi quan tâm, là bạn trai của Nhan Cửu mà tối qua vừa thanh minh xong scandal với Quan Độ, bác sĩ cấp cứu bệnh viện số 4, Triệu Tế Thành.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play