Đoàn Thanh thực sự chướng mắt với trạng thái đang yêu của sư phụ.

Bận thì bận, nhưng thi thoảng rảnh rỗi lúc nào trong mắt cũng lấp lánh nụ cười, bạn hỏi anh cười cái gì thì lúc nào anh cũng lạnh mặt không thừa nhận, sau đó lại tích cực bận rộn, dường như ban nãy chẳng biểu hiện gì cả.

Tưởng mình là đồ ngốc chắc?

Xì.

Nhan Cửu mấy hôm nay không thường xuyên ở khoa cấp cứu, nghe cô nói gần đây đã bước vào giai đoạn chạy deadline, tuần sau họ bắt đầu đọc kịch bản lần đầu, sau đó sẽ bắt đầu bấm máy, thậm chí cả Ôn Nhạc Lê cũng sớm nộp đơn xin nghỉ, rời khỏi khoa cấp cứu để tham gia khóa tập huấn diễn viên khép kín.

Ngoài cô ta ra, còn có một số thực tập sinh cũng đến kỳ cuối của khóa thực tập, cánh cửa khoa cấp cứu mấy hôm trước đang sửa chữa, bên trung tâm tiếp nhận 120 cũng ít đưa bệnh nhân bệnh nặng sang họ hơn trước, nhưng cánh cửa bị vỡ này không hề ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác, thiếu người nên mọi người đều bận rộn tối tăm mặt mũi, trở thành trạng thái thường ngày trong quãng thời gian này.

Nếu Triệu Tế Thành tham gia phẫu thuật thì sẽ khóa điện thoại trong tủ, nhưng mỗi lần ra đều nhìn thấy tin nhắn của Nhan Cửu, đó đã trở thành thói quen của anh, mỗi ngày cô đều mang cơm đến. Dạo này tuy hai người đều bận rộn, có thể bớt ra chút thời gian nhất định trong ngày để cùng ăn cơm, đối với cả hai mà nói, tuy bình dị nhưng hạnh phúc.

Điều kí.ch thích Đoàn Thanh nhất là hộp cơm của hai người họ, trước kia bữa trưa sư phụ thường đi ăn với anh ta, bây giờ lại cùng Nhan Cửu, hai người ngày nào cũng ăn cơm nhà, buổi trưa Nhan Cửu lấy hai hộp cơm một hồng một xanh ra, buổi tối sư phụ rửa xong lại mang về cho cô.

Chậc chậc… cũng không biết mang cho anh ta một phần nữa chứ.

Hứ.

Đoàn Thanh nghĩ tới đó, tay viết bệnh án hậm hực dí mạnh xuống, không nghĩ tới thì không sao, mà nghĩ tới là lại khiến anh ta nhớ đến Dịch Linh gặp trong quán bar dạo nọ.

Hôm đó sau khi cô rời đi thì chưa từng liên lạc với anh ta, anh ta từng nghĩ hay là gọi điện viện cớ hỏi thăm sức khỏe gì đó, về sau nhận ra chính mình cũng không có số điện thoại của cô nàng.

Được thôi, đỡ phải nghe cô nàng trách anh ta lắm chuyện.

Đoàn Thanh thật sự thấy mình vô dụng, trước kia người chê bai cô nàng thậm tệ là anh ta, kết quả người bị hôn một cái là hồn xiêu phách lạc, ngày đêm mong nhớ, cũng là anh ta.

Xem ra vẫn chưa đủ bận rộn, nghĩ lại ban đầu khi thầy giáo dạy học từng đùa rằng, bao giờ bạn thức dậy nghĩ tới bệnh nhân, lúc ngủ nghĩ tới phẫu thuật, thì xem như đã đi vào chính đạo rồi.

Mấy hôm nay anh ta ngủ không đủ giấc, lại ngày ngày làm bóng đèn điện tỏa sáng rực rỡ, hê, nghĩ lại đúng là ấm ức.

Đang lúc đặt bút viết hai chữ cuối, một đôi chân xinh đẹp mang giày cao gót có dây rất đẹp lọt vào tầm mắt. Đầu tiên ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc, sau đó ngẩng lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc lại rất xinh xắn.

Điều khác biệt duy nhất, chính là chủ nhân gương mặt đó bình thường luôn tỏ ra cao ngạo, bây giờ lại bị một vẻ tủi thân ấm ức khó diễn tả thay thế.

Dịch Linh cảm thấy bản thân chưa từng chịu tủi thân như thế bao giờ, đùa à, cho dù cô nàng chọc ghẹo người ta, sau đó nếu đối phương không phản ứng thì cô cũng không bao giờ để bụng!

Nhưng lần này dù cô nàng chọc ghẹo người ta, đợi Đoàn Thanh gọi điện không biết bao nhiêu ngày, vì ban đầu lưu số của anh là lúc hai người cãi nhau, đầu nóng lên thế là xóa đi mất, kết quả là bây giờ không thể liên lạc được.

Cô nàng quyết định đến tìm anh ta!

Đoàn Thanh đờ đẫn nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong bỗng xuất hiện trước mắt, thoáng chốc không thích ứng kịp, anh ta tưởng mình nảy sinh ảo giác, còn có chút sợ hãi đây là điềm báo mình sắp chết đến nơi.

“Cô… có gì không khỏe hả?”

Anh ta chớp chớp mắt, hỏi.

Dịch Linh nghe thế càng nổi điên, nhưng lúc này cô nàng mới tỉnh táo ý thức được cô nàng đã thật sự đến chỗ anh ta rồi, nhất thời cảm thấy luống cuống, thôi thì nhắm mắt đưa chân, hỏi:

“Tại sao anh không gọi điện cho tôi?”

“Tôi…”

“Tôi thật không biết mình bị cái quái gì nữa, lại còn chờ điện thoại của anh! Tôi còn nghi ngờ rằng kiểu người ngốc nghếch như anh có biết sử dụng điện thoại thế nào không?”

Đoàn Thanh nghe cô nàng xỉa xói mình thì cũng nóng lên, bắt đầu bước vào chế độ cãi nhau, cười nói:

“Ha, cô còn không biết ngại mà nói tôi hả đại tiểu thư, là ai trước đó đập đầu vào cửa xe suýt thì chết? Từ trên xe đi xuống bình thường không phải là cô cũng không biết cách đó chứ? Nói cứ như hai chúng ta ai thông minh hơn ai không bằng?!”

Dịch Linh như nghe thấy truyện cười hài hước nhất thế giới, tiếp tục sỉ vả:

“Thế do ai trước đó thong thả lên lầu, suýt hại chết tôi?”

“Đó là do cô giày vò hành hạ tôi khiến tôi mệt mỏi, có nghe câu chuyện sói tới rồi chưa?”

Dịch Linh cũng không biết vì sao hôm nay lại biến thành cãi nhau nữa rồi, cô nàng chẳng buồn tiếp tục, tức tối định bỏ đi.

Lúc quay lưng lại, thiết kế tua rua dài trên vai quất vào mặt Đoàn Thanh, anh ta xuýt xoa một tiếng khiến Dịch Linh giật mình.

“Cô đánh tôi!”

“Áo tôi quất anh mà!”

“Cô phải đền!”

“Oh shit, đàn ông như anh sao mà ẻo lả thế hả! Được được được! Đền! Anh muốn gì?”

“Cô phải đi ăn với tôi.”

Đoàn Thanh ôm một bên mặt, cười gian xảo và nói.

Dịch Linh ban đầu ngẩn người, sau đó khóe môi cong lên rồi đáp:

“Được.”

……

Hôm nay Nhan Cửu ăn cơm có phần lơ đãng, dường như có tâm sự gì vậy. Cô lúc nào cũng nhìn Triệu Tế Thành đang cúi đầu chăm chú ăn cơm, ngập ngừng muốn nói gì đó.

Vì cuộc sống ba tháng trong khoa cấp cứu của cô sắp kết thúc rồi, sắp tới phải đến phim trường ở ngoại ô, cùng mọi người trong đoàn phim bắt đầu công tác quay phim.

Mấy hôm nay tuy bận nhưng lúc nào cũng có thể bớt chút thời gian cùng nhau ăn cơm trưa, mỗi ngày kể về những chuyện đã làm, gặp những chuyện thú vị hoặc khó khăn thế nào, tuy bận bịu nhưng hai người gần như không có gì là không nói, đã trở thành người lắng nghe trung thành chân thật nhất của nhau.

Triệu Tế Thành cảm giác sự thất vọng nho nhỏ của cô, lấy ra một miếng thịt bò trong hộp cơm gắp cho cô, vẻ mặt thoáng nét dịu dàng, hỏi:

“Sao vậy?”

Nhan Cửu lắc đầu, vén lọn tóc rũ xuống trước mặt ra sau tai, cười nói:

“Ưm không sao, chỉ là cảm thấy sau này không thể mỗi ngày cùng ăn cơm với nhau, có thể là rất lâu cũng không gặp được nhau, nên cảm thấy không quen lắm.”

Cô cúi xuống gắp miếng thịt bò lên, nhai rồi nuốt, tuy mùi vị thơm lừng nhưng trong lòng rất khó chịu.

Vừa cúi xuống thì lọn tóc lại lỳ lợm rũ xuống, cô vốn hơi buồn bực nên đặt đũa xuống, đang chuẩn bị vén tóc lại để buộc gọn thì thấy Triệu Tế Thành ngồi đối diện bỗng đứng dậy, vòng ra phía sau lưng cô, không đợi Nhan Cửu quay lại, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng rất đẹp đã tháo sợi dây buộc tóc trên cổ tay cô ra, móc trên ngón tay.

Nhan Cửu quay đầu lại, ngước lên nhìn anh, chỉ thấy Triệu Tế Thành mỉm cười, giơ món đồ trong tay lên rồi hỏi:

“Được không?”

Buộc… buộc tóc sao?

Nhan Cửu tỏ vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng như được lăn qua mật ong, cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im rồi nói:

“Dạ. Anh biết không?”

Triệu Tế Thành khéo tay, dù sao cũng xuất thân từ khoa Ngoại, kỹ thuật tay luyện rất nhiều lần, biết kiểm soát lực tay thế nào là tốt, anh vẫn rất chuyên nghiệp trong khoản này.

Còn về buộc tóc…

Anh thường xuyên nhìn thấy các cô y tá buộc tóc, chắc là cũng không khó nhỉ.

“Thử xem sao.”

Nhan Cửu che miệng cười, nói:

“Anh buộc đẹp chút nhé.”

Không hiểu sao, trong những ngày tháng ở cạnh Triệu Tế Thành, điều khiến Nhan Cửu cảm thấy hạnh phúc nhất chính là những lúc trông có vẻ nhỏ nhoi, vặt vãnh thế này.

Họ đều bận công việc, yêu đương cũng không giống người khác, nhưng cô có thể cảm nhận được khi họ ở bên nhau, Triệu Tế Thành lúc nào cũng sẽ dùng mọi cách để đối xử tốt với cô.

Điều cô cần hình như chỉ bình dị thế thôi, nhưng đầy ắp cảm giác ấm áp.

Giống như lúc này đây.

“Phải ở đoàn phim mấy tháng?”

Giọng anh vẳng xuống từ phía trên đầu.

“Ưm… chắc cũng phải ba tháng.”

Nhan Cửu bấm ngón tay nhẩm tính.

“Cũng không lâu, có phải ba tháng không gặp được nhau đâu.”

Anh đưa tay tròng sợi dây buộc vào tóc, rồi lại vén lại tóc, nói.

“Xì,” Nhan Cửu bĩu môi, nói: “Anh không lo em bị các nghệ sĩ nam đẹp trai trong đoàn bắt đi mất sao, em còn lo anh bị bệnh nhân xinh đẹp nào đó trộm mất đó.”

Nói đến đây, bàn tay đang buộc tóc cho cô bỗng buông ra, Nhan Cửu quay sang nhìn anh, thấy trong mắt Triệu Tế Thành lại thoáng nét cười thì bổ sung:

“A, anh đừng hiểu lầm, em không phải đang ghen, em vẫn rất tự tin về bản thân.”

Tóc đã buộc xong, Triệu Tế Thành đi vòng ra phía trước cô, hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình, ra bồn rửa tay rửa thật sạch sau đó lại ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay nâng mặt Nhan Cửu lên, khiến mặt cô phồng lên rất đáng yêu.

“Này này này, anh làm gì thế?”

“Đảm bảo với em, để em cũng có lòng tin với anh.”

Triệu Tế Thành tuy véo má cô, nhưng vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc.

Nhan Cửu dở khóc dở cười, Triệu Tế Thành có lúc quá là thật thà, khiến cô cảm thấy buồn cười.

“Được được được, anh đảm bảo đi, em nghe đây.”

Sau đó, Triệu Tế Thành cúi đầu hôn cô.

……

Đêm khuya.

Hôm nay Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh trực ca đêm.

Nửa đêm đầu bận rộn bất ngờ, nửa đêm sau lại quay về với sự yên tĩnh.

Lúc này, hai người họ đang ngồi trong phòng cấp cứu, vừa xem số liệu trên máy giám sát cạnh các giường, vừa thi thoảng trò chuyện dăm ba câu.

Đoàn Thanh gần đây đang được hương vị tình yêu tưới mát, anh ta và Dịch Linh tuy ngày nào cũng cãi nhau nhưng hai người họ chính là ở chế độ hẹn hò như vậy, một ngày không cãi nhau sẽ thấy rất khó chịu.

Quan trọng là hai người tiến triển rất nhanh, hẹn hò mới vài ngày, cha mẹ Dịch Linh đã đặc biệt đến xem mặt anh ta, nghe cô nói là vì đám bạn trai cũ trước đó đều không đáng tin cậy, lần này tuy nghèo hơn một chút nhưng chí ít thông minh, hơn nữa nghề nghiệp rất ổn.

Đoàn Thanh xưa nay không quan tâm ánh mắt của người khác, anh cũng không cảm thấy nửa kia kiếm tiền nhiều hơn mình là một chuyện mất mặt, yêu đương mà, quan trọng nhất vẫn là cảm giác, tuy rất nhiều người đều nghĩ anh và Dịch Linh sẽ không đi tới cuối được, tiểu thư nhà giàu kia chơi vài ngày là chán, nhưng chuyện tình cảm có lẽ chỉ người trong cuộc biết là tốt hay không thôi.

Lúc này đã là đêm khuya, ngay cả những bệnh nhân ban ngày được đưa tới đa số đều đang ngủ say.

Triệu Tế Thành trông vẫn phong độ ngời ngời, Đoàn Thanh có chút buồn ngủ rồi, anh ta đang định xin đi lấy ly café rồi trực tiếp, thì thấy cánh cửa phòng cấp cứu bỗng tự động mở ra, một cô gái mặc váy ngủ màu trắng, nhưng váy ngủ đã rách nát tơi tả, nhếch nhác, thậm chí trên người còn có vết máu lớn loạng choạng vẫy tay với họ trước, không có bất kỳ tiếng kêu nào, tiếp đó, lặng lẽ đổ gục xuống đất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play