Thang máy phát ra âm thang ngừng vận hành, nhưng chỉ có người bên trong mới nghe thấy, cô bất an nhìn lên con số hiển thị, nó đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
Cô vội vàng bấm mấy lần nút gọi khẩn cấp màu vàng, trong loa vẳng đến tiếng hỏi:
“Sao vậy?”
“Thang máy gặp sự cố rồi, mau đến sửa giúp tôi.”
Có thể nghe thấy giọng nói này đang cố gắng giữ sự bình tĩnh.
Một nhân viên kỹ thuật đang trực ban quay lại nhìn người đứng đằng sau đang nhìn chằm chằm màn hình, đối phương gật nhẹ đầu, thế là anh ta báo:
“Vâng, hôm nay vừa nâng cấp hệ thống, có lẽ là vấn đề hệ thống, lát nữa tôi khởi động lại, yên tâm, hiện tại cô đang ở tầng một, rất an toàn, sau khi khởi động lại chắc cửa sẽ mở ra, tôi sẽ lập tức tới đó sửa ngay.”
Cùng lúc đó, Đoàn Thanh đang nằm ngồi duỗi tay chân trên ghế chờ Nhan Cửu tới, không ngờ vừa mở ra lại là Triệu Tế Thành mới quay lại, lập tức đứng lên rất nghiêm túc, nói: “Sư phụ, anh về rồi à.”
Triệu Tế Thành gật đầu, nhìn thấy dây sạc trên bàn thì lơ đãng hỏi:
“Cô ấy chưa tới?”
Đoàn Thanh lắc đầu, nói: “Đến rồi, ban nãy nhắn tin cho em nói đã tới, vào bệnh viện rồi, kết quả mãi chẳng thấy đâu, không biết là chạy đi đằng nào rồi, nhắn tin cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe. Có lẽ là bị chuyện gì cản chân rồi cũng nên.”
Triệu Tế Thành nhìn điện thoại, cũng không nhận được tin nhắn gì của cô, thế là anh cởi áo blouse ra, treo lên ngay ngắn, chỉnh lại cổ áo sơ mi bên trong rồi nói:
“Tôi biết rồi, cậu đi đi.”
“Sư phụ anh ở đây chờ cô ấy hả?”
“Ừ.”
Đoàn Thanh cũng xót sư phụ, hôm nay bận cả ngày, vừa họp lại vừa trực ban lại vừa cấp cứu, khó khăn lắm mới có thể về nghỉ mà còn phải đợi Nhan Cửu, cái cô nàng này không biết đi đâu rồi? Dám bắt sư phụ ở đây chờ, giỏi ghê, đến anh ta còn không dám.
Nghĩ thế rồi ra ngoài, vừa đến cửa phòng cấp cứu định đi vào thì bị y tá Lý kéo lại:
“Bác sĩ Đoàn, anh đến đây một chút.”
Y tá Lý vẻ mặt vô cùng căng thẳng, ánh mắt láo liên như đụng phải quỷ vậy, vô cùng sợ hãi, Đoàn Thanh bị cô ta kéo đến chỗ cửa thang máy, quần áo xộc xệch cả. Anh ta khó hiểu, hỏi:
“Sao vậy sao vậy?”
Y tá Lý sợ hãi chỉ vào cửa thang máy bên trái đã tắt đèn đỏ, hiển thị ngừng vận hành, nấp sau lưng Đoàn Thanh và nói:
“Anh… anh nghe giúp tôi xem, có phải bên trong đang có người đập cửa không?”
Đoàn Thanh hậm hực nhìn cô ta, miệng bĩu dài làu bàu một câu “mê tín phong kiến là không được đâu” rồi áp sát lại nghe, trong tích tắc lông dựng đứng lên hết.
Ôi mẹ ơi!
Đúng là có tiếng đập cửa!
Đoàn Thanh thấy da đầu tê dại, đang định nói có phải ai đó bị nhốt bên trong không, thì chợt giật mình.
Nhan Cửu!
Nhan Cửu nói với anh ta đã đến bệnh viện, nhắn tin đã mười lăm phút rồi!
Làm sao có thể từ cổng bệnh viện mà không tới được khoa cấp cứu!
Bên trong này…
Không lẽ là cô ấy?!
Triệu Tế Thành đang thu dọn đồ đạc, tuy đã khuya nhưng tinh thần anh vẫn tốt, tối nay bệnh nhân nặng được đưa tới cũng không nhiều, xem như là một đêm thái bình. Anh ngồi đó nhìn đồ sạc pin laptop của Nhan Cửu, chờ cô tới.
Bỗng cửa mở “ầm” một tiếng, Đoàn Thanh thở hồng hộc, mắt trợn trừng, anh ta chỉ ra hướng thang máy rồi nói:
“Sư phụ, không hay rồi, thang máy… thang máy hình như có vấn đề!”
Trong tích tắc Triệu Tế Thành và anh ta nhìn nhau đã hiểu ngay ý của Đoàn Thanh, anh nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, giọng nói cũng to hơn bình thường:
“Gọi điện cho phòng giám sát! Bảo họ xác nhận là vấn đề gì, có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Đoàn Thanh vội vã tra số điện thoại nhét dưới tấm kính trên bàn, cầm máy bàn lên và gọi, vừa gọi xong còn chưa kịp hỏi thì cửa phòng đã xuất hiện một bóng người. Cô nhìn bộ dạng gấp gáp hoảng loạn gọi điện của Đoàn Thanh, lại thêm vừa trông thấy bóng Triệu Tế Thành chạy vội về hướng bên kia, tưởng gặp phải vấn đề gì cấp bách nên hỏi:
“Sao vậy?”
Đoàn Thanh xoay lưng ra cửa, nghe tiếng nói đó thì bất thần giật mình, ngoảnh lại, tưởng mình hoa mắt nên hỏi với vẻ khó tin:
“Hả??? Nhan Cửu?! Sao cô ra nhanh quá vậy?!”
……
Từ lúc liên lạc với nhân viên bảo trì đến giờ đã năm phút trôi qua, đèn trong thang máy đã tắt, giống như cúp điện đột ngột vậy, chỉ lấp lóe ánh đỏ yếu ớt, thực ra thời gian không quá dài, cũng đã được thông báo đang ở tầng một, chỉ cần khởi động lại thành công là ra ngoài được, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà…
Nhưng mà Ôn Nhạc Lê lại mắc hội chứng sợ không gian kín.
Điều này liên quan đến quá khứ lúc còn nhỏ của cô, lớn lên ở vùng nôn thôn, lúc chơi với đám trẻ cùng thôn từng rơi vào một cái giếng khô, không sâu nhưng cũng rất đáng sợ, nghe những câu chuyện ma quỷ dân gian nhiều, nhìn đám rêu xanh mọc trong giếng rất giống tóc của phụ nữ, về sau đợi quá lâu, đám trẻ nhỏ gọi người lớn tới mới cứu được cô ra khỏi đó.
Ký ức đáng sợ lúc nhỏ như cơn đại hồng thủy ồ ạt cuốn tới, như muốn đổ đầy nước vào thang máy này, cô cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, chậm rãi trượt ngồi xuống sàn, ôm lấy cơ thể, một tay bắt đầu đập vào cửa thang máy, tay kia lục tìm điện thoại, hy vọng có thể chuyển dời sự chú ý.
Nhưng tín hiệu di động trong thang máy không tốt, pin cũng chỉ còn lại 2%, cảm giác bất lực này càng khiến cô sợ hãi, cô nhớ lại lúc rơi xuống giếng, bùn dính đầy trên tay, mùi vị dưới đáy giếng và tiếng nước không biết từ đâu vọng tới, khiến cô không nói nổi tiếng nào, là phản ứng PTSD điển hình (chấn thương tâm lý).
Ôn Nhạc Lê lại bấm nút vàng mấy lần nữa, nhưng bên kia không có tiếng nói nào, cô biết là đi sửa thang máy rồi nên bên kia không có ai nhưng vẫn hoảng hốt, cứ cảm thấy có thứ gì đó sắp từ thang máy bò xuống dưới, thế là co rúm người trong một góc, thậm chí bắt đầu run cầm cập.
Ai đến cứu cô với?
Cô thật sự thật sự rất sợ.
Đúng lúc này, ngoài cửa thang máy vọng tới tiếng gõ, sau đó một giọng đàn ông trầm tĩnh nhưng nghe kỹ thì vẫn thoáng nét dịu dàng an ủi, áp vào cửa vẳng tới:
“Tôi đã gọi điện hỏi, cửa sẽ được mở ra ngay thôi, cô… đừng sợ nhé.”
……
“Khoan đã, cô ở đây thì người bị nhốt trong thang máy là ai? Mẹ ơi, không lẽ nào là oan… để tôi gọi sư phụ về, anh ấy gấp gáp chạy qua đó, lỡ như…”
Đoàn Thanh nghe Nhan Cửu kể xong chuyện cô đi gặp bác sĩ Bạch, rồi nhớ đến tiếng đập cửa loáng thoáng khi nãy, tiếng gào thét không ai đáp lời, lại lần nữa thấy run rẩy.
Nhan Cửu lườm anh ta, nghiêm túc nói:
“Đừng tự hù dọa bản thân! Muộn thế này rồi, chắc chắn là có người dùng thang…”
Cô chưa nói hết câu, bỗng nhớ lại ban nãy nhìn thấy bóng người trông giống Ôn Nhạc Lê, cô kéo tay áo Đoàn Thanh chạy về phía thang máy.
Vừa đến chỗ rẽ, từ xa đã nhìn thấy thang máy, y tá Lý và một y tá khác đang ôm lấy nhau nhìn cửa thang máy, một người mặc sơ mi trắng quần đen đứng trước cửa, đợi bác sửa thang máy bên cạnh khởi động lại, cô không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng từ động tác cơ thể thì có thể nhận ra anh khá gấp gáp.
Đoàn Thanh đang định gọi “sư phụ” thì âm thanh khởi động “ding…” vang lên, vang vọng trong hành lang yên tĩnh, vẳng đến tai Nhan Cửu, rồi lập tức cửa mở, một bóng người lao ra, như thể bắn lên từ lòng đất vậy, lao bổ vào lòng Triệu Tế Thành.
Ôn Nhạc Lê gần như lao ra khỏi cơn ác mộng, ôm chầm lấy anh, lực quán tính quá lớn khiến Triệu Tế Thành không chú ý phải lùi lại hai bước, cô ấy “òa” lên nức nở, như một đứa trẻ yếu đuối, đầu vùi sâu vào ngực anh, gương mặt áp sát áo sơ mi của anh, tay ôm lấy anh càng siết chặt hơn.
Mà trong tích tắc đó, đại não vốn nhạy bén của Triệu Tế Thành mới kịp phản ứng, hóa ra là cô ấy bị nhốt bên trong.
Y tá Lý nhìn thấy bác sĩ Ôn thường ngày dịu dàng xinh đẹp bây giờ đang ôm bác sĩ Triệu khóc đến mức đó, có lẽ là bị dọa cho hoảng loạn, người ở ngoài còn cảm thấy ban đêm bị nhốt trong thang máy là rất đáng sợ, huống hồ là một người đẹp yếu đuối thế kia, làm sao chịu nổi chứ. Hơn nữa cô ấy còn mắc chứng sợ không gian kín, chuyện này mọi người đã từng tám với nhau rồi.
“Bác sĩ Ôn, không sao rồi.”
Triệu Tế Thành nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay đang ôm eo anh của cô ấy, hy vọng nhắc cho cô ấy mau chóng bình tĩnh trở lại.
Ôn Nhạc Lê khóc đến nỗi muốn đứt hơi, cô ấy thật sự tưởng mình sắp chết trong đó rồi, giống như một kẻ chết đuối túm chặt lấy ân nhân cứu mạng, không muốn buông tay.
“Bác sĩ Ôn lần này sợ hãi lắm, bác sĩ Triệu à, anh nên an ủi cô ấy một chút, tôi đi lấy ly nước ấm cho cô ấy, thêm khăn bông để lau mồ hôi. Đi, chúng ta đi thôi.” Y tá Lý gọi bạn của mình, chuẩn bị đi lấy nước và khăn ấm, ai ngờ mới đi hai bước thì bạn cô ta đã chỉ chỗ ngã rẽ, nói:
“Hả? Ban nãy là mình hoa mắt hay sao? Ở đó rõ ràng có người mà.”
Y tá Lý nhìn theo, ở đó làm gì có ai, nhưng kết hợp với việc tối nay chính mình cũng bị dọa cho khiếp vía nên nắm chặt tay bạn, vội vã kéo đi lấy đồ, để Ôn Nhạc Lê bình tĩnh lại, ngay cả cô ta cũng nhìn ra là bác sĩ Triệu bị ôm tới mức mất tự nhiên, nhưng do nhân đạo và lịch sự nên không đẩy ra. Cô ta cũng làm việc bao năm với bác sĩ Triệu rồi, tính cách anh thế nào vẫn hiểu được.
……
“Này này này, cô kéo tôi làm gì?”
Đoàn Thanh bị Nhan Cửu lôi xềnh xệch về văn phòng, anh ta còn chưa xem kịch hay xong thì đã thấy Ôn Nhạc Lê khóc lóc lao vào lòng sư phụ, bóng lưng sư phụ rõ ràng là cứng đờ, tay cũng không ôm lại, không dám động vào người ta nữa, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
Đang định nói với Nhan Cửu thì thấy cô thẫn thờ nhìn sợi dây sạc, không rõ đang nghĩ gì, thế là anh ta đưa tay lắc lắc trước mặt cô, nói:
“Sao vậy, buồn ngủ hả? Hay là bị dọa cho sợ rồi? Mà sư phụ cũng hay, tôi nói với anh ấy là thang máy gặp sự cố thế là anh ấy chạy đi mất, chưa từng thấy vội vàng như vậy, chậc chậc, xem ban nãy kìa, hai người này che giấu kỹ thật chứ, tôi có lý do nghi ngờ, cô nói xem! Sư phụ có phải là đối xử khác biệt với cô ấy không…”
“Cái này lát nữa cậu ở lại giúp tôi đưa cho bác sĩ Ôn nhé!”
Nhan Cửu như đột nhiên bị đánh thức khỏi trạng thái máy móc, nhìn anh ta, trong mắt không chút nụ cười, thất thần nói.
“Hả? Cái gì vậy? Sữa nóng à, sao chỉ có một?”
Đoàn Thanh bị chuyển chủ đề quá gấp, suýt thì cắn phải lưỡi, cầm sữa Nhan Cửu đưa lên nhìn rồi nói.
“Ồ, vốn là có phần của cậu nhưng ban nãy để lại hai cái cho Niệm Niệm, còn một thì vốn định đưa… thấy ban nãy cô ấy có lẽ là sợ hãi lắm, uống chút sữa để bình tĩnh lại, tôi về trước đây.”
Cô cầm dây sạc lên nhét vào túi, rồi vội vàng ra cửa như bỏ trốn, Đoàn Thanh ngăn lại, cảm giác Nhan Cửu có gì đó không ổn, hai người vừa ra khỏi cửa thì trông thấy từ xa, Ôn Nhạc Lê thất thần lạc phách đang túm chặt cánh tay Triệu Tế Thành, đi về phía họ.
Trong khoảnh khắc ánh mắt Nhan Cửu chạm vào mắt anh, cô vô thức quay sang nhìn Ôn Nhạc Lê, thấy lọn tóc bình thường hay vén ra sau tai giờ xõa xuống trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, đúng là bị dọa cho sợ khiếp vía, cô thương xót hỏi:
“Đỡ hơn chưa?”
Ôn Nhạc Lê yếu ớt ngẩng lên nhìn cô, mím môi rồi khẽ nói:
“Ừ, đã đỡ hơn rồi, không ngờ chỉ có mấy phút mà phản ứng kịch liệt như vậy… khiến mọi người lo lắng quá.”
Đoàn Thanh buông tay đang chặn Nhan Cửu xuống:
“Vào văn phòng ngồi một lúc đi, Nhan Cửu để phần sữa nóng cho cô đấy.”
Ôn Nhạc Lê gật đầu rồi đi vào trong.
Triệu Tế Thành đứng trước mặt Nhan Cửu, cô không nhìn anh lấy một cái, xem ra có vẻ định đi về, thế là anh nói:
“Lát nữa để tôi đưa cô về, muộn lắm rồi.”
Nhan Cửu vừa ngước lên định nói gì thì Ôn Nhạc Lê đi được hai bước đã nhũn chân ra, suýt thì ngã bệt xuống đất. Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh nhanh mắt nhanh tay, một người vội đỡ lấy cô ấy, người kia giữ lấy cánh tay, Nhan Cửu cũng giật mình, vô thức định đến đỡ lấy, sợ cô ấy ngã.
Ôn Nhạc Lê ngượng ngùng cảm ơn rồi yếu ớt nói:
“Sư huynh, Nhan Cửu, cảm ơn nhé, hai người về đi, để tiền bối Đoàn đỡ tôi vào trong, tôi ngồi nghỉ một lúc sẽ không sao đâu, thật đó.”
Nhan Cửu vội khoát tay, nhìn sắc mặt trắng bệch và mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, cô chân thành nói:
“Lát nữa Đoàn Thanh phải trực rồi, để cô một mình làm sao được, tôi ở lại đây cũng vô dụng, tự về được, chuyến xe đêm ở bên kia đường, đến trạm là ngay cổng tiểu khu rồi, bảo vệ rất nghiêm, yên tâm, tuy không xa nhưng tôi cũng sẽ rất chú ý an toàn.”
“Vậy…”
Ôn Nhạc Lê chớp mắt, tia máu và vành mắt sưng đỏ khiến sắc mặt cô lúc này trông giống hệt một con thỏ, cô ngập ngừng…
“Trời ạ, thật mà, không cần lo! Mọi người mau vào trong đi!”
Nhan Cửu đưa tay đẩy Đoàn Thanh, trong mắt của anh ta và Triệu Tế Thành đều hiện lên nét lo âu, đặc biệt là Triệu Tế Thành, ngoài lo lắng ra còn có một thoáng cảm xúc khó hiểu.
“Vậy cô đến nhà thì báo cho chúng tôi biết nhé.”
Ôn Nhạc Lê nhíu mày, nói với vẻ không yên tâm lắm.
“Ừ!”
Nhan Cửu ra sức gật đầu, quay lưng đi ra khỏi bệnh viện, cô không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, có lẽ ba người vẫn đứng tại chỗ nhìn theo. Không hiểu tại sao đến cả dũng khí quay đầu lại chào tạm biệt họ mà cô cũng không có, tròng mắt cứ cay nhức từng hồi, giống như có thứ gì đó bị người ta cướp mất, nhưng lại không có lập trường để chỉ trích ai cả.
Đến hiện tại, cánh cửa trong tim được mở ra, khiến cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong tối nay, Nhan Lạc và Tô Gia Hành, sự kết thúc của mối tình đơn phương, rồi đến cảnh tượng ban nãy và những lời Đoàn Thanh vô tư nói…
Ngàn vạn cảm xúc rối loạn như mớ bòng bong đan lẫn vào nhau, cuối cùng dâng lên trong đầu Nhan Cửu, cuối cùng cô tóm được một đầu dây, định ra sức kéo mạnh để gỡ rối, chỉ không ngờ…
Giờ phút này lại đau buồn đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT