“Ồ cũng đúng, các anh đã mổ cả đêm rồi, chắc chắn là mệt lắm, lát nữa nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Cô gắp một cái bánh bao hấp lên, suy nghĩ sắp xếp lại ngôn ngữ một chút rồi len lén nhìn anh mấy lần, định hỏi chuyện liên quan đến ca mổ tối qua để có cơ hội lấy tư liệu về viết kịch bản, bỗng nghe anh lên tiếng:
“Đợi cả đêm, cô cũng… vất vả rồi.”
Triệu Tế Thành nhớ lại chuyện Đoàn Thanh kể cô bị đánh, ánh mắt bỗng nhìn sang gương mặt cô, đặt đũa xuống, dường như chú ý thấy điều gì đó, không hề dời mắt đi.
Quá trình chuẩn bị của Nhan Cửu bị cắt ngang, đang định hỏi những gì mình muốn tìm hiểu theo đề tài mà anh đã mở ra, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Tế Thành đang nhìn cô chăm chú.
“Sao, sao vậy?”
Cô bỗng thấy ngại ngùng, tay sờ lên nhưng do quá mạnh tay nên hít một hơi, xuýt xoa một tiếng, sau đó cười nhạo bản thân:
“Xem như tôi cũng đã được trải nghiệm nguy cơ trong nghề nghiệp bác sĩ của các anh rồi.”
Nói xong cô khẽ khàng lấy mu bàn tay xoa xoa gò má, lần đầu tiên trong đời bị đánh vào mặt, không biết bây giờ đã sưng thế nào rồi, cô lấy điện thoại ra nhìn mình trong màn hình, tuy không thấy đỏ nhưng có thể nhận ra bên trái rõ ràng sưng hơn bên phải.
“Anh nhìn thấy rồi sao?”
Triệu Tế Thành thấy cô soi gương thì tưởng cô đã phát hiện, nên cúi nhìn xuống và hỏi.
Nhan Cửu tưởng chuyện anh muốn nói là cô đã không nghỉ ngơi suốt đêm qua, mắt vốn đã hơi đỏ, quầng mắt thâm đen rõ rệt, mặt còn sưng, bộ dạng vừa tức cười vừa kỳ quặc, nên ngượng ngùng gật đầu, đặt điện thoại xuống và cười bẽn lẽn, tự trào:
“Nhìn thấy rồi, rất xấu.”
Nghe thấy từ “xấu”, ánh mắt Triệu Tế Thành thoáng nét khó hiểu, anh không có ý đó nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, ý thức được có thể do mình diễn đạt không rõ, khiến Nhan Cửu hiểu lầm gì đó mới cảm thấy ngượng ngập, cảm xúc vốn xưa nay bình lặng nay lại gợn sóng, khiến anh bỗng thấy…
Có chút luống cuống.
Sự luống cuống này khiến anh không lên tiếng ngay, Nhan Cửu cúi đầu nghịch bánh bao và sữa đậu, dường như chủ đề ban nãy tới đây là kết thúc, gương mặt cô không tỏ vẻ gì là không vui cả, vẫn im lặng ngồi ăn phần của mình.
Cảm xúc trong Triệu Tế Thành dần bình lặng trở lại, anh đã nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất nên đứng dậy, lấy trong túi ra một tờ khăn giấy, rồi đi về phía bồn rửa tay.
Nhan Cửu thấy động tác đó của anh nhưng không nhìn theo, lúc này đây thực ra cô đang hối hận, ban nãy có một cơ hội tốt như thế để hỏi anh, ấy thế mà tự nhiên lại bỏ lỡ mất rồi?
Haizzz, nhưng nghĩ lại thì dù sao cô cũng là một cô gái, Triệu Tế Thành dù có lạnh lùng đến mấy thì anh cũng vẫn có một gương mặt không phải chỉ là đẹp bình thường, trong tình huống này, mất đi chút sự tự tin về ngoại hình thì cũng có thể lý giải được.
Đang nghiền ngẫm thì một bóng dáng cao lớn đã đến cạnh cô, một giọng nói trầm trầm cất lên:
“Ngẩng lên, nhìn tôi.”
Nhan Cửu vẫn không biết anh đứng đó để làm gì, nhưng cơ thể vẫn rất ngoan ngoãn nghe theo lệnh của anh, vừa quay lại thì thấy anh hơi cúi người, một tay nhẹ nhàng đặt lên phía mặt bị thương của cô.
Giây sau đó, cảm giác mát lạnh của khăn giấy ập đến, không đụng vào chỗ đau của cô, cũng không tiếp xúc rộng hoặc chà xát khăn ướt lên đó, chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc với gương mặt cô như chuồn chuồn đậu xuống nước mà thôi.
Anh cúi người, Nhan Cửu ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên không dám động đậy, cô nhìn gương mặt bỗng nhiên kề sát lại gần của Triệu Tế Thành mà đờ người, một câu “anh làm gì thế?” còn chưa kịp hỏi thì chợt thấy một cơn gió mát, dịu dàng thổi qua gương mặt cô.
Giống… giống bất kỳ một đứa bé nào, sau khi té ngã gào khóc sẽ được bố mẹ an ủi, thổi vào vết thương vậy…
Rất dịu dàng.
Nhan Cửu biết anh là bác sĩ, đây có lẽ chỉ là cách an ủi bệnh nhân thôi, nhưng mặt cô vẫn bất giác nóng hực, cơ hồ như bị điện phóng qua, toàn thân nhanh chóng quay đi.
“Anh… anh… tự nhiên anh lau mặt cho tôi làm gì!”
So với sự hoảng loạn của Nhan Cửu, Triệu Tế Thành tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, anh thấy cũng tạm ổn rồi nên ngồi xuống chỗ của mình, sau đó đưa khăn giấy ra cho cô xem, trên tấm khăn trắng muốt vì dính nước mà nở ra những đóa hoa máu nho nhỏ.
“Hả?” Nhan Cửu khó hiểu nghiêng đầu, thấy dáng vẻ “giải quyết rồi” của Triệu Tế Thành thì nhíu mày.
“Nếu không để ý kỹ còn tưởng cô có nốt ruồi đấy.”
“Ồ… ồ! Nên ban nãy anh mới luôn nhìn…”
Nhan Cửu vỡ lẽ, tâm trạng cũng tươi tỉnh hơn như bầu trời đã tan mây, cô cười rạng rỡ và nói:
“Cảm ơn anh nhiều.”
Vết máu thấm lên khăn khi đông lại thì màu càng sậm hơn, một vết rất nhỏ, Triệu Tế Thành trước đó không để ý, vốn định dùng ánh mắt nhắc Nhan Cửu, ai ngờ cô lại hiểu lầm…
Nhưng tốt rồi, bây giờ chuyện đã được giải quyết.
Căng-tin lúc này đã có nhiều người đến ăn, tiếng người và âm thanh bát đũa va chạm khiến tiếng động của mỗi người tạo ra đều nhỏ bé khó nghe thấy.
Điện thoại Triệu Tế Thành đổ chuông, anh nhìn người gọi đến mà cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng…
“Bác sĩ Tiển, bác sĩ Tiển?”
Sự chú ý của Tiển Diên thoáng chốc bị kéo lại, tay đang bóc trứng gà nãy giờ ngừng lại một lúc lâu bỗng thả ra, khiến quả trứng gà tròn vo lăn một vòng trên bàn rồi rơi xuống đất.
Người bác sĩ gọi cô bỗng có chút ngại, chủ yếu là thấy cô ta ngẩn ngơ nhìn nơi nào đó một lúc lâu rồi, mọi người ồn ào bàn tán cười giỡn mà cô ta không nói câu nào, nên mới gọi như vậy.
“A, hay là cô ăn của tôi đi?”
Đoàn Thanh thấy Tiển Diên nhìn quả trứng gà đó mãi mà không nhặt lên, cũng không nhúc nhích, thì tưởng cô ta muốn ăn quá nên tốt bụng đặt quả trứng của mình đến trước mặt cô ta, ai ngờ ngay sau đó, Tiển Diên lập tức đứng dậy, ngồi sụp xuống nhạt quả trứng lên ném vào trong khay của mình, rồi nhấc chân bỏ đi.
“Này này!” Đoàn Thanh thấy cô ta không ngẩng đầu lên thì định gọi lại, bảo không ăn thì cầm đi, bỗng nghe một tiếng hự khẽ, rồi âm thanh giày cao gót bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng chén bát rơi loảng xoảng.
Tiển Diên cắm đầu đâm vào Triệu Tế Thành lúc này vừa kết thúc cuộc điện thoại và quay lại, đánh đổ mọi thứ đang cầm trong tay.
Trong tích tắc, cả căng-tin vì tiếng động lớn đó mà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Những ánh mắt dò xét, xem kịch hay, tò mò, không hiểu chuyện gì xảy ra… từ bốn phương tám hương tập trung vào đôi trai đẹp gái xinh kia.
Tiển Diên ngẩng lên, trong khoảnh khắc đó tròng mắt cô ta đỏ hoe, nhanh chóng cúi người nhặt đồ, muốn mau chóng vượt qua thời khắc ngượng ngập khó mà gặp được trong đời.
Triệu Tế Thành cúi xuống giúp cô đặt chén bát trở lại vào khay, lập tức chú ý thấy “tàn cuộc” khó mà thu dọn dược.
Quả trứng đã bị rơi một lần kia quả thực là xui xẻo cực kỳ, ban nãy đã biến dạng rồi, bây giờ thì lòng đỏ còn văng ra.
Tiển Diên đang định lấy khăn giấy trong túi ra thì đã có người làm trước, ngồi xổm xuống dùng khăn thu dọn hết lòng đỏ trứng và vỏ trứng, sau đó đứng lên, chìa tay ra và mỉm cười, hỏi:
“Cô không sao chứ?”
Đôi mắt đỏ hoe của Tiển Diên ngước nhìn lên, cứ nhìn Nhan Cửu như thế khiến nội tâm cô mềm nhũn.
Tay Tiển Diên nhẹ nhàng đặt lên, đứng dậy, sau đó nhanh chóng buông ra rồi giấu tay ra sau lưng, vô thức xoa xoa tay vào nhau rồi thì thầm:
“Cảm ơn.”
“Sư phụ anh đến đây là có chuyện gì ạ?”
Đoàn Thanh đương nhiên là nhạy cảm, chuyện khiến Triệu Tế Thành chủ động tìm anh ta thông thường không phải là chuyện nhỏ.
Quả nhiên, anh hơi cụp mắt xuống, rồi nhanh chóng lên tiếng với vẻ bình tĩnh:
“Bệnh nhân không qua khỏi.”
Từ khi phẫu thuật thành công còn chưa tới một tiếng rưỡi đồng hồ. Người của phòng EICU mới gọi cho anh, thông báo tin này.
Mọi người trên bàn đều im lặng, dường như những cuộc thảo luận nhiệt tình sôi nổi ban nãy được xây dựng trên những tấm xốp nhựa vậy, trong tích tắc đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhan Cửu đứng đó trong không khí trầm mặc, là một người ngoài cuộc, nhưng chính cô cũng cảm thấy đau lòng.
Cô nhớ lại thiếu niên mà áo đã giặt đến bạc màu, không rõ liệu cậu có ở cạnh cha mình vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời hay không.
Cô nhìn những y tá bác sĩ tham gia phẫu thuật cấp cứu kiểu ma-ra-tông này, phút trước còn vui mừng vì ca phẫu thuật thành công hiếm có này, ngay phút sau thì cảm giác thành tựu đó đã bị cái chết và sự yếu đuối quét sạch không còn gì.
Một đêm mất ngủ, kết quả cuối cùng vẫn không được như ý nguyện.
Đúng lúc cô cụp mắt xuống, chìm trong cơn tiếc nuối bi thương, tiếng bát rơi xuống bàn bỗng vang lên.
Đoàn Thanh uống hết ngụm sữa đậu cuối cùng trong bát, những đồng nghiệp khác cũng lặng lẽ thu dọn bát đũa rồi đứng lên, bao gồm Triệu Tế Thành, gương mặt ai nấy vẫn tỏ ra bình thản, như thể sự việc theo Nhan Cửu thấy là mang tính đả kích này thì họ đã quen lắm rồi.
Sinh mệnh đến rồi đi, ai cũng có thể cảm thương, đau buồn rất lâu cho bất kỳ một chuyện sinh lão bệnh tử của một ai đó, nhưng họ thì không được.
Giành giật được sự sống nào thì gắng sức, cứu sống được một ai thì sẽ không từ bỏ, còn lại thì nghe theo số mệnh, chỉ cần không thẹn với lòng mình là được.
Quay về văn phòng, Triệu Tế Thành cởi áo blouse ra rồi ngồi xuống chỗ của mình một lúc, Nhan Cửu tưởng anh quá mệt, nhớ ra ngày nào anh cũng lái xe đi làm, thế là cô lên tiếng dò hỏi: “Hay là… lát nữa tôi lái xe đưa anh về nhé?”
Triệu Tế Thành nghe thấy vậy thì ngẩng lên, ban nãy thực ra anh đang suy nghĩ về xác suất sống sót của bệnh nhân kia, bệnh nhân đó tuy cuối cùng vẫn là không qua khỏi, nhưng suy xét cả quá trình phẫu thuật thì là một bệnh án rất tốt. Theo nghề y bao lâu nay, những ca mổ mười mấy tiếng đồng hồ này tuy không phải thường thấy, nhưng đối với anh cũng không còn là chuyện xa lạ gì.
Cô đang lo mình quá mệt còn phải lái xe sao…? Triệu Tế Thành nhìn Nhan Cửu gần như đã thể hiện rõ sự quan tâm và chân thành trên nét mặt, bỗng cảm thấy có chút thú vị, cô nàng kia vì thức đêm mà mắt đỏ như một con thỏ, quầng thâm lại rõ rệt như một con gấu trúc, con thỏ gấu trúc kia lại đang lo lắng cho anh ư?
“Thôi.”
Triệu Tế Thành đứng dậy, khóe môi thoáng một nụ cười, rồi vụt biến mất, sau đó anh nói với Nhan Cửu:
“Tôi vẫn nên đưa cô về thì hơn.”
Nhan Cửu “hử?” một tiếng, lấy đồ xong thì ngoan ngoãn theo anh ra cửa, mắt anh vẫn sáng, nhìn lại bản thân thì…
Cô che miệng ngáp liền mấy cái, nghĩ lại giờ này hẳn mình còn phải khiêu chiến với giờ cao điểm tắc đường buổi sáng, thế là lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Đại sảnh cấp cứu vẫn đông người, một ngày bận rộn vừa mới bắt đầu, còn cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc, sau đó ghi chép lại chuyện tối qua vào tư liệu kịch bản.
Lúc này một cô gái từ phía trước tiến lại, bước chân nhẹ hẫng, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm hóa đơn và sổ khám bệnh, chớp mắt mà như phải rất cố gắng, đâm sầm vào người Nhan Cửu.
“Ôi chao!”
Nhan Cửu cảm thấy trọng lượng người đó đè hết lên người, đang định đẩy cô ta ra để đứng dậy thì thấy Triệu Tế Thành đứng cạnh nhìn cô một cái, sau đó lớn tiếng:
“Xe đẩy! Ở dây có người ngất rồi! Nhanh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT