Nhan Cửu cầm tổng điểm mà tay vẫn còn run, cô dám đảm bảo lúc mình nghe điện thoại là tuyệt đối bình tĩnh, nhưng đại nào quá lâu không có phản ứng mừng rỡ mãnh liệt như vậy nên cô có phần khó thở, phải nhảy lên giường hét lên một tiếng mới giảm bớt.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên nhắn tin cho Nhan Lạc trước, hỏi chị đang làm gì, sau khi biết chị không bận mới gọi điện.
“Cửu Cửu hả? Sao vậy?”
Nhan Lạc đã lâu rồi chưa nhận được điện thoại của Nhan Cửu nên còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, hơi nhíu mày.
“Chị!!! Em đậu rồi!!! Chiều nay em có thể chính thức đến bệnh viện rồi!”
Bên kia điện thoại là cô em gái bình thường luôn ngoan hiền, lúc này hung phấn đến mức nào thì cô có thể tưởng tượng được, nghe giọng điệu đó chắc có thể so với niềm vui khi em gái có kết quả thi đại học và biết được mình đậu vào khoa Trung văn đại học B vậy.
Khóe môi Nhan Lạc cũng nhướn lên do vui lây với em gái, giọng nói êm ái của cô từ bên kia đầu dây vẳng qua:
“Chúc mừng nhé Cửu Cửu.”
Sau khi trò chuyện với em gái một lúc thì Nhan Lạc mới buông điện thoại, nụ cười trên gương mặt từ từ biến mất, vì sự chú ý của cô lúc này lại quay về với người đang ngồi trước mặt lúc này.
Từ sau khi cãi nhau to một trận với anh ở văn phòng lần trước, đây là lần gặp nhau riêng tư hiếm hoi của họ.
“Cô ấy làm được rồi?”
Đôi mắt Tô Gia Hành lấp lánh nụ cười, toàn thân tươi mát như ngọn gió xuân hóa cơn mưa, nhìn Nhan Lạc rồi hỏi.
“Phải.”
Tâm trạng cô vốn không vui, đáp ngắn gọn rồi quay đầu sang bên kia, không nhìn anh. Mỹ nhân là mỹ nhân, khi làm nũng giận hờn thì cũng rất đẹp, chính là đang nói Nhan Lạc lúc này. Hàng lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cố tỏ ra lạnh nhạt và không vui, nhưng đôi mắt tràn ngập vẻ phong tình.
“Vẫn còn giận anh hả?”
Tô Gia Hành nhích lại gần cô, tay nắm lấy cằm Nhan Lạc, nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía anh, nụ cười càng sâu xa.
Tong khách sạn lúc này chỉ có hai người họ, đoàn đội của Nhan Lạc đương nhiên biết Tô tổng từ xa xôi lái xe đến phim trường là vì chuyện riêng của hai người, nên đã kiếm cớ bỏ đi từ lâu, đứng canh chừng ở gần đó để ngăn đám paparazzi theo dõi hoặc những người khác trong tổ làm phim chụp hình.
Nhan Lạc nhìn anh, thở dài, từ lúc còn nhỏ đã không thể kháng cự sự cám dỗ khiêu khích dịu dàng như nước của anh, lại thêm tin tức của Nhan Cửu đúng là đáng vui mừng thật, thế là cũng không nói gì nữa, thuận thế hôn lên môi anh…
Đoàn Thanh lúc này đang ở quầy hướng dẫn khu cấp cứu, than thở với Triệu Tế Thành ban nãy đi lấy hóa đơn cho bệnh nhân chụp phim, bệnh nhân lại nói là không hiểu chữ cậu ta viết.
“Sư phụ, nói thật đi, chữ em xấu hả? Cũng không xấu lắm đúng không?”
“Chữ giống hệt người.”
Đa phần thì Đoàn Thanh đi cạnh Triệu Tế Thành thì luôn liến thoắng không yên, nhưng có lúc Triệu Tế Thành bất thần nói một hai câu thì sẽ khiến các cô y tá trực ban cười rũ rượi hơn cả những lời chọc phá trêu ghẹo cả ngày của cậu ta.
Trước khi vào, Nhan Cửu đã sờ mó hộp cơm của mình, vẫn ấm nóng, từ xa đã nhìn thấy hai thầy trò một tĩnh một động, ấy thế mà lại thấy căng thẳng.
Trước khi đến khoa cấp cứu bệnh viện, cô đã đặc biệt chỉnh trang lại bản thân, hôm nay được xem là ngày đầu tiên chính thức đi làm, để bày tỏ lòng biết ơn Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh, cô đã làm món ăn sở trường của mình để làm món cơm hộp mang cho họ ăn.
Công việc của họ rất bận, có lúc còn không kịp đến nhà ăn nên mua bừa gì đó để ăn tạm, tặng tiền tặng hoa tặng quà gì đó đều không thích hợp, tài bếp núc của cô đã được rất nhiều người khẳng định, nghĩ lại thì cũng có thể lấy đó làm tâm ý.
Không biết là vì đây là lần đầu cô nghiêm túc biểu diễn tài nghệ sở trường của mình làm cơm cho người khác ăn, hay là do lần trước cô đã từng tiếp xúc “thân mật” với Triệu Tế Thành…
Cô thấy đã đến giờ cơm, nhìn thấy hai người họ ra khỏi khu phòng bệnh để đến văn phòng, rồi mới gõ cửa.
Triệu Tế Thành ngước nhìn cô, rồi lại quay đi nơi khác, Đoàn Thanh thì cười toe toét chào hỏi, ánh mắt dán vào thứ tỏa mùi thơm quyến rũ trên tay Nhan Cửu.
“Ai chà! Bóng Đèn, cô đặc biệt đến để chọc tức tôi chưa ăn cơm hả? Mang cơm hộp thơm thế kia đến đi làm ngày đầu à?”
Nhan Cửu đã quen với vẻ cợt nhả của Đoàn Thanh, cô vốn không có sở trường bốp chát lại nên mang hộp cơm ra, một màu xám một màu hoa hồng, trông rất có thẩm mỹ, bày biện cũng rất đẹp mắt, mùi thơm màu sắc đều có đủ, có mặn có rau, còn có một phần trứng cuộn thành hình gấu nhỏ nữa.
Đoàn Thanh bận rộn cả buổi sáng, nhìn thấy hai hộp cơm đó thì mắt đứng tròng, xoa tay rồi áp sát lại gần:
“Trời ạ ha ha, nếu tôi đoán không lầm thì chắc không phải cô ăn cả hai hộp đó chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi… cái này là tặng cho hai anh, xem như quà cảm ơn, cảm ơn… cảm ơn các anh đã chỉ dẫn cho tôi.”
Cẩn thận đặt một hộp trong đó cùng đôi đũa xuống cạnh Triệu Tế Thành, giọng Nhan Cửu và cả câu nói đó đều vô cùng khẽ khàng, nếu nói rằng gương mặt của Triệu Tế Thành không thể làm ngôi sao là do tính cách anh không thân thiện, thế còn cô chính là do da mặt quá mỏng.
Chuyện này đã được Tô Gia Hành và Nhan Lạc đích thân chứng nhận.
Đoàn Thanh bẻ đũa ra không chút khách sáo, đang định gặm miếng trứng thì cửa văn phòng của họ bỗng vang lên những tiếng gõ dồn dập…
“Này này bác sĩ Triệu, bác sĩ Đoàn, mau đến phòng hội nghị đi! Bữa ăn thịnh soạn đến rồi!!!”
Đoàn Thanh đang tiếc nuối vì tưởng là có sự cố gì lớn, vừa buông đũa đứng phắt dậy thì lại nghe người kia tiếp tục nói với Nhan Cửu:
“Thay chúng tôi cảm ơn chị của cô nhé! Đúng là được hưởng phúc lây ha ha!”
Triệu Tế Thành vẫn bất động như không có gì xảy ra, Đoàn Thanh tỏ vẻ hoang mang, Nhan Cửu càng ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.
Cô chưa kịp hỏi rõ thì điện thoại di động đã sáng lên.
“Alo, chị?”
Cô nghe máy, bên kia là một giọng nói cực kỳ vui vẻ:
“Cửu Cửu à, chị có đặt đồ ăn ở nhà hàng LaQ, người ta vừa mang đến văn phòng mọi người đó, ngày đầu đi làm phải tạo mối quan hệ tốt với nhau, chị sợ em quên mất.”
Tai Đoàn Thanh dường như sắp dựng đứng lên, một mặt anh ta vừa kích động vì người đang nói là Nhan Lạc, là Nhan Lạc nổi tiếng lẫy lừng. Mặt khác lại là, bữa ăn mua ở LaQ???
Trời, chính là LaQ mà phải đặt trước một tuần, nếu không thì ngay cả nước lọc cũng không có mà uống???
Tay Nhan Cửu còn đang dọn dẹp túi vải đựng cơm, nghe thế thì vô thức vặn xoắn lại, biết rằng mình tính toán không chu đáo, chỉ nghĩ đến việc làm cơm hộp cho hai vị đã giúp đỡ mình, quên mất phải tạo mối quan hệ với những người khác.
Cô cười ngượng ngập, ngoan ngoãn trả lời:
“Ừm ừm, em mới nhận được, cũng may có chị suy nghĩ cho em…”
“Được rồi không nói chuyện nữa, chị đang sửa kịch bản với tổ, hôm nay sẽ gọi cho em muộn một chút nhé.”
Cúp máy xong, Nhan Cửu nhìn hai hộp cơm mà cô vừa đặt trên bàn, có phần luống cuống, tài bếp núc của cô dù tốt đến mấy cũng chắc chắn không sánh bằng đầu bếp của LaQ, cố ép người ta ăn của mình thì không ổn, mà hai phần cơm nhiều quá, một mình cô ăn cũng không hết…
Dáng vẻ tham ăn “muốn ăn muốn đi muốn đi muốn ăn” của Đoàn Thanh đều tỏ rõ trên gương mặt, anh ta sợ mình mà đến trễ thì ngay cả canh cũng không giành lại, EQ của anh ta cũng không thấp tới mức gạt tâm ý của Nhan Cửu sang một bên mà chạy đi ngay, nhưng sức cám dỗ của LaQ mà Nhan Lạc bảo người mang tới thực sự là quá lớn, anh ta rất muốn đăng lên vòng bạn bè để những người bạn chuyên cười nhạo anh ta lầm lỡ đi theo sư phụ đến khoa cấp cứu vừa mệt vừa bận thấy được phúc lợi này, thế là trở nên có chút gấp gáp.
“Ừm… chuyện đó, hai người đi đi! Chị tôi cũng là muốn cảm ơn hai người mà.”
Nhan Cửu nhìn thấy vẻ băn khoăn áy náy trên gương mặt Đoàn Thanh thì không muốn cậu ta khó xử, cười nói.
Được cái gật đầu đó, Đoàn Thanh chạy vèo đi ngay, vừa chạy vừa nói với lại:
“Tôi sẽ để dành bụng lát nữa quay lại ăn ngay!”
Nhưng rõ là không thể, người vốn hào phóng như Nhan Lạc không chỉ đặt phần cơm thịnh soạn nhất, mà ngay cả lượng thức ăn cũng đủ cho tất cả bác sĩ và y tá trong khoa, thậm chí ngay cả nhân viên bảo vệ nữa.
Nhan Cửu thấy Triệu Tế Thành đang nhìn hộp cơm rất chăm chú, thầm nghĩ anh cũng khó nói nên ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn phần cơm mà Đoàn Thanh để lại nhân lúc còn nóng, tiện thể nói:
“Bác sĩ Triệu cũng đi đi, đến muộn là Đoàn Thanh sẽ ăn hết đó.”
Triệu Tế Thành không trả lời ngay, nhưng cũng không có ý đứng dậy, anh vẫn ngồi đó, ánh nắng dát lên một bên áo bouse trắng của anh một bóng nắng màu vàng kim, lấp lánh chiếu sáng trên gương mặt đường nét rõ ràng của anh, chỉ để lại chút bóng râm bên dưới sống mũi cao thẳng kia.
Tiếp đó, đôi bàn tay rất đẹp của anh bẻ đũa ra, ăn từng miếng từng miếng rất thong thả, nhai kỹ, tiết tấu rất nho nhã.
Nhan Cửu nhìn động tác của anh mà ngẩn ngơ, nhưng ngại Triệu Tế Thành xưa nay ăn cơm vốn ít nói, cô cũng không nói nhiều nữa, vùi đầu vào ăn cùng anh.
Trong phòng, hai người ngồi đối diện, hộp cơm một xám bạc một hồng, hai đôi đũa, và âm thanh khe khẽ phát ra khi nhai thức ăn, lại thêm mùi thơm nóng hổi lan tỏa khắp nơi.
So với phòng hội nghị ở không xa đó, thì quá là đơn giản và yên tĩnh.
Triệu Tế Thành ăn xong đứng lên cầm hộp cơm đi ra ngoài, Nhan Cửu tưởng lúc này anh mới sang bên kia nếm thử nên không nhìn theo. Khi ăn xong, cô vừa định thu dọn hộp cơm bỏ vào trong túi vải bố để buổi tối mang về rửa sạch, thì Triệu Tế Thành lại bước vào.
Đặt một hộp cơm sạch sẽ tinh tươm xuống trước mặt cô.
Không chỉ là không còn chút dầu mỡ hay vết bẩn nào, mà ngay cả những giọt nước bám trên đó cũng được anh tỉ mỉ dùng khăn lau sạch.
Giống như…
Như hôm nay chưa từng sử dụng vậy.
“Anh…”
“Cô…”
Hai người cùng lên tiếng một cách thần kỳ, Nhan Cửu đương nhiên sẽ không giành nói với người nãy giờ không hề nói câu nào, cũng cảm thấy ban nãy thực sự thú vị nên mỉm cười, nói:
“Anh nói trước đi.”
Triệu Tế Thành cũng vì sự trùng hợp này mà quên mất định nói gì, anh “ừm” một tiếng gần như không nghe thấy, đầu hơi ngẩng lên, suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Cảm ơn, rất ngon.”
Nhan Cửu biết anh là kiểu người không bao giờ nói lời thừa thãi, nhưng không ngờ anh lại nói vậy, được người ta khen vốn dĩ là chuyện rất đáng để vui mừng, hơn nữa cô như bị Đoàn Thanh lây nhiễm, cảm thấy được người ít nói ít cười cũng không nói dối để dỗ dành người khác như Triệu Tế Thành khen ngợi, lại càng là một chuyện tuyệt vời, gương mặt cô nhanh chóng thoáng một vẻ xấu hổ, cúi đầu cười nói:
“Vậy… vậy sao? Vậy sau này khi anh không có thời gian ăn cơm, mỗi ngày tôi sẽ nấu xong và mang tới, được không?”
Thực ra Nhan Cửu nói câu này ngoài do vui mừng, còn vì nhớ ra nhiệm vụ mới nhận được lúc đến văn phòng Viện trưởng.
Bác sĩ cấp cứu khi bận thì vô cùng bận, khu cấp cứu càng không phải muốn vào là vào, giống như mỗi thực tập sinh đều có người chuyên bớt thời gian và công sức ra để phụ trách vậy, cô cũng cần có người dẫn dắt cô qua ba tháng tiếp theo.
Điều này tuy có vẻ vinh quang, nhưng cũng là nhiệm vụ khó nhằn, công việc làm chậm trễ người khác như vậy, đương nhiên Viện trưởng do vẫn chưa hết tức giận nên đã bảo cô đi theo Triệu Tế Thành.
Nhan Cửu không muốn lấy hộp cơm bento hôm nay để nịnh nọt anh, cảm kích chính là cảm kích, nhưng phải hoàn thành công việc của mình thì sau này cô có thể lấy cơm bento ra để làm công cụ nịnh nọt, dù sao Triệu Tế Thành đầy ắp “nhiệt huyết dạy học” như vậy, ở cạnh anh và cả Đoàn Thanh, mỗi ngày đều đấu khấu đùa giỡn, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.
Cho dù cô cảm thấy cô rất có thể sẽ bị Triệu Tế Thành từ chối, sau đó ném cô cho Đoàn Thanh, nhưng cô vẫn muốn thử xem sao.
Cùng lắm thì sau này cô sẽ nói với Đoàn Thanh ngoài cơm bento mỗi ngày, sẽ có thêm tấm hình kèm chữ ký của chị cô là được.
Không đợi cô nghĩ xong cách giải quyết Đoàn Thanh, chỉ nghe Triệu Tế Thành bình thản lên tiếng, nhưng anh lại nhỏ giọng như đang ngại ngùng:
“Không cần mỗi ngày…”
Ưu điểm: Tiết kiệm thời gian, không bị hạn chế bởi chuyện đi đến căng-tin muộn, không còn ăn tạm mì gói với Đoàn Thanh, mùi vị lại ngon, cũng khá đủ dinh dưỡng.
Khuyết điểm: …
Tất nhiên là anh biết sau lưng cô ai đang chỉ thị, và cụ thể là ý gì.
Vẻ mặt chân thành, đôi mắt tròn xoe đang nhìn anh, Nhan Cửu vẫn thấp thỏm bất an chờ anh trả lời.
Lúc này cửa mở “soạt” ra, Đoàn Thanh cầm một hộp thức ăn chưa mở ra hưng phấn chạy vào, vừa chạy vừa nói:
“Sư phụ! Sư phụ! Nhan Cửu! Xem xem tôi đã giành được gì cho hai người này!”
Nhan Cửu thấy anh chưa trả lời thì biết có lẽ là xong đời rồi, đang định giả lả câu chuyện với Đoàn Thanh thì lại nghe giọng nói trầm tĩnh và rất hay của anh vẳng đến tai cô tước khi anh quay người đi ra ngoài:
“Thỉnh thoảng là được, phiền cô rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT