*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Con không muốn có em trai!" Dư Cầm Cầm hét lớn, ném cái bát đang cầm trên tay, cháo bắn tung tóe khắp nơi.
Dư Cường Quân: "Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Nhà ai chẳng có mấy anh chị em, cũng đâu thấy ai như con..."
Mắt Dư Cầm Cầm đỏ hoe, tiếp tục hét: "Con không quan tâm, con không muốn có em trai..."
Dư Cường Quân làm bộ muốn đánh cô ta, ngay lập tức bị Giang Tú Liên ngăn lại: "Lão Dư, nói chuyện tử tế, đừng đánh con."
"Tôi không cần bà giả vờ tốt bụng!" Dư Cầm Cầm gào lên với Giang Tú Liên.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Vãn cau mày.
Tô Vãn có oán hận với Giang Tú Liên, nhưng cũng sẽ không bao giờ gào thét với bà ta một cách vô lễ như vậy.
Là mẹ kế, Giang Tú Liên chưa từng đối xử tệ với Dư Cầm Cầm, thậm chí còn đặt Dư Cầm Cầm lên trước cả con gái ruột của mình.
Tô Vãn bênh vực người nhà, trong lòng cô nghĩ: Dư Cầm Cầm, chị có bất mãn thì đi mà trút giận với ba chị, dựa vào cái gì mà nổi nóng với mẹ tôi?
Chưa đợi Tô Vãn lên tiếng, Dư Cầm Cầm đã trao cho cô một cái lườm sắc lẹm, sau đó đứng dậy, sập cửa bỏ đi.
Tô Vãn nhớ, kiếp trước, đối với việc Giang Tú Liên mang thai, phản ứng của Dư Cầm Cầm không phải như thế này.
Cô ta chạy đến trước mặt Tô Vãn, đắc ý nói: "Mẹ mày có con mới rồi, sẽ không cần mày nữa."
Khiến Tô Vãn gặp ác mộng mấy đêm liền.
Sau đó, trước mặt Dư Cầm Cầm, Dư Cường Quân, thậm chí là Giang Tú Liên, cô càng trở nên cẩn thận hơn.
Tự ti lấy lòng họ, sợ bị bỏ rơi.
Bây giờ, sao lại thay đổi rồi?
Chẳng lẽ là vì lần trước cô nói cô ta cũng là đứa con ghẻ?
Tô Vãn cười lạnh trong lòng: Lúc mắng người khác thì không kiêng nể gì, đến lượt mình thì biết đau rồi chứ gì! Đáng đời!
Nhân chuyện Giang Tú Liên mang thai, Tô Vãn đưa ra một yêu cầu.
"Con muốn về thôn Thanh Hà?" Giang Tú Liên ngẩn người một lúc, mới phản ứng lại "thôn Thanh Hà" là ở đâu.
Thôn Thanh Hà là nơi Giang Tú Liên từng xuống nông thôn.
Tô Vãn: "Con muốn về thăm ông bà.
Học kỳ sau sẽ quay lại."
Giang Tú Liên là người phụ nữ truyền thống, coi chồng bằng trời.
Bà ta biết, với tính cách của Dư Cường Quân, đương nhiên là không muốn bà ta còn liên lạc với nhà chồng trước.
Năm đầu tiên mới về thành phố, bà ta vẫn còn viết thư gửi về quê.
Sau khi tái hôn thì không còn nữa.
Con gái bây giờ đang sống cùng bà ta, phải dựa vào Dư Cường Quân để nuôi dưỡng, tự nhiên cũng nên ít liên lạc với nhà họ Tô.
Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ ngoan ngoãn của con gái, bà ta lại không thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng, chỉ có thể tìm cớ: "Vãn Vãn...!Mẹ còn phải đi làm..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT