Thật ra thì bọn họ đã từ bỏ việc cướp thư khẩn từ rất lâu rồi.
Mỗi lần có hoạt động đều chỉ ra thử vận may một lần, nếu không được thì lại thôi chứ chả còn trông mong gì vào nó nữa.
Nhưng bên server 3 thì lại không nghĩ vậy.
Bọn họ không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục chia đội tấn công bọn cô.
Đợt đầu có bên BloodSorrow bọn cô còn không để mất thư khẩn, nay lực lượng đã bị chia nhỏ ra, tất nhiên là bọn cô lại càng thêm ung dung nhẹ nhõm rồi.
Bọn cô cứ một đường như vậy tiến thẳng đến chỗ tướng quân đưa thư.
Điểm số nhanh chóng tăng thêm một trăm điểm.
Đưa thư xong thì nhóm bọn cô cũng tan rã, mọi người tiếp tục quay về với nhiệm vụ đưa cứu trợ.
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Bên Satan sao rồi?"
Satan Địa Ngục: "Xin lỗi, lần đầu nên chưa quen tay lắm, bị rớt đá lửa rồi."
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Không sao, tập luyện một chút là được.
Vẫn còn hai viên, tôi với cậu mỗi người một viên.
Chúng ta đi chung với nhau."
Satan Địa Ngục: "Ok."
Trường Phong chạy đi lấy Đá lửa rồi cùng với Thục Mây gia nhập vào đội của bọn họ.
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Sẵn sàng chưa?"
Satan Địa Ngục: "Rồi, đi thôi."
Thục Vân Công Chúa: "Hai anh chưa quen thì cứ đi từ từ.
Chỉ cần nắm chắc thì chắc chắn sẽ giữ được Đá lửa, đi chậm một chút cũng không sao.
Hai anh đồng ý giao dịch trước, thấy người kia sắp chết thì khóa giao dịch lấy đồ qua bên mình, đợi người kia hồi sinh lại thì lại mời giao dịch với người đó."
Satan Địa Ngục: "Ừ."
Thiên Sứ Sa Ngã: "Tôi biết rồi."
Có thể là do cô thấy giọng nói của Satan Địa Ngục có chút quen thuộc nên có thêm cảm tình với anh ta, hoặc là do thấy thái độ của hai người họ khá tốt nên cuối cùng cô quyết định chỉ dẫn bọn họ một chút.
Thấy bọn họ đáp lại lịch sự như vậy, mức độ hảo cảm của hai người họ trong lòng cô cũng tăng lên.
Lần này vì đi cùng với hai người họ mà tốc độ di chuyển của Trường Phong và Thục Mây cũng chậm hơn rất nhiều.
Mới đi được một phần tư quãng đường, cô bỗng nghe thấy Triều Dương quan tâm hỏi.
"Mấy cậu đi đến đâu rồi? Cần bọn tôi ra hỗ trợ không?"
Anh vừa dứt lời thì bên kênh bang Quang Minh đã thông báo đến.
Ta Thật Vĩ Đại: "Bích Hải, Mặt Trời, tôi thấy bọn họ đi hai nhóm lớn ra ngoài.
Mỗi nhóm hơn chục acc.
Một là của BloodSorrow một là của Quỷ Vương.
Chắc là tụi nó có thư khẩn rồi đó!"
Triều Dương vội chuyển lại thông báo này lên kênh chỉ huy.
Bích Hải Triều Thanh: "Ây bọn nó đi đưa thư rồi.
Có hai nhóm BloodSorrow với Quỷ Vương.
Giờ tính sao?"
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Cậu với Mặt Trời dắt mấy người bang mình đi chặn bên Quỷ Vương đi.
Nhất Thủ với Night dẫn người đi chặn BloodSorrow.
Satan, cậu cử người hỗ trợ Nhất Thủ với Night đi."
Satan Địa Ngục: "Grim, mày đi hỗ trợ đi."
Grim Reaper: "Ok."
Lúc này, Satan Địa Ngục mặc dù có chút thắc mắc tại sao Trường Phong không nói thẳng với Grim Reaper mà lại phải thông qua anh, bởi vì rõ ràng cả anh và Thiên Sứ Sa Ngã đều đang bận giữ Đá lửa chỉ có Grim Reaper là rảnh, nhưng anh cũng không để tâm nhiều.
Sau này anh mới biết, Trường Phong là khinh thường nói chuyện với hắn ta.
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Nếu vẫn không đánh được thì nhớ báo."
Cả đám người đồng loạt trả lời "ok" với anh.
Nhưng lo lắng của anh cũng chỉ là lo suông.
Mặc dù không phải là nhanh lắm, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn cướp được thư khẩn, giành về thêm năm mươi điểm cho Bình quốc.
Trong khi đó, lấy tốc độ chậm mà chắc, nhóm Trường Phong Thục Mây cũng đến được bên An quốc.
Satan Địa Ngục với Thiên Sứ Sa Ngã lần đầu làm chưa quen nên mới để rớt mất Đá lửa.
Lần thứ hai làm lại, đã có kinh nghiệm từ trước, cộng thêm lần này bọn họ di chuyển chậm hơn nên bọn họ thành công giữ được Đá lửa.
Satan Địa Ngục cầm Đá lửa tới đốt kho lương thực của đối phương, tâm tình phấn khích lạ thường.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chơi Quốc chiến như thế này!
Thục Mây chạy đến bên cạnh kho vũ khí, nhưng vì lúc này bên An quốc chỉ còn lại một kho tiếp tế nên rất nhiều người bên đó chạy đến bu xung quanh kho vũ khí để bảo vệ.
Trong lúc rối loạn, Thục Mây không nhìn rõ nên bấm nhầm lên một người chơi, một bảng tương tác liền hiện ra.
Trên bảng tương tác đó vậy mà vẫn có lựa chọn "Đốt", Thục Mây liền không nghi ngờ vội nhấn lên đó.
Xe cứu trợ vũ khí của người nọ liền nổ tung.
Đến lúc này, cô mới nhận ra bản thân đã nhấn nhầm mục tiêu.
Từ xe cứu trợ, hàng chục tàn lửa nổ văng ra xung quanh, bắn lên một số xe cứu trợ khác và cả kho vũ khí.
Ngay lập tức, kho vũ khí và những xe cứu trợ kia cũng bị đốt cháy.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thục Mây không khỏi trợn mắt kinh ngạc.
Từ trước đến giờ chưa ai phát hiện ra điều này, vì người nào cầm Đá lửa đều chỉ muốn nhanh chóng chạy đến bên đối phương đốt kho.
Xung quanh bọn họ không phải là đồng đội thì cũng là người của đối phương chạy tới chém giết.
Còn người nào đã lỡ nhận nhiệm vụ vận chuyển tiếp tế thì cũng sẽ giống như bọn họ, nhanh chóng vận chuyển cho nhanh vì sợ chần chừ sẽ bị đối phương cướp mất.
Tất nhiên bọn họ cũng sẽ tránh xa khu vực cả một nhóm lớn đang đánh nhau, vì vậy mà hai bên chưa bao giờ ở gần nhau cả.
Nếu không phải lúc nãy cô vô tình ấn nhầm thì cô cũng sẽ không phát hiện ra điều này.
Thục Mây cố gắng nén xuống kinh ngạc trong lòng, nhẩm đếm số lượng thương vong.
Tổng cộng có bốn xe vũ khí bị đốt và tám người bị gi.ết chết.
Thục Mây nhanh tay lẹ mắt thi triển kỹ năng, thành công giết thêm hai người còn tí máu nữa.
Sau đó thì cô bị đối phương gi.ết chết.
Cô lựa chọn hồi sinh tại điểm hồi sinh, nhân vật của cô liền được truyền tống về trận doanh của Bình quốc.
Cô nhẩm tính tổng điểm cô vừa kiếm được từ trận nổ vừa rồi, vậy mà đạt được những năm mươi điểm! Bằng với số điểm cướp thư khẩn!
Đó là cô chỉ mới tính điểm kiếm được từ đốt xe cứu trợ và giết người, chưa cộng thêm điểm của đốt kho vũ khí!
Nhưng mà cô cũng biết, việc đốt trực tiếp xe tiếp tế cũng có tính may rủi của nó, nếu xui thì nhiều khi chỉ có thể kiếm được mười điểm, bởi vì nếu đốt trúng xe cứu trợ lương thực thì sẽ không có tàn lửa bắn ra xung quanh.
Còn nếu đốt kho tiếp tế thì trong năm phút tiếp theo đối phương sẽ không thể nhận loại tiếp tế đó để vận chuyển.
Cái nào cũng có mặt lợi mặt hại riêng của nó.
Vụ nổ cô gây ra khá bắt mắt, những người đứng gần đó đều bị nó kinh ngạc.
Nhất Thủ Yểm Thiên: "Cái gì vừa mới nổ vậy? Sao không thấy thông báo gì hết?"
Thiên Sứ Sa Ngã: "Hình như là nổ trong khu đóng quân, không phải là do đốt kho tiếp tế à?"
Bích Hải Triều Thanh: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao điểm của bên mình bỗng dưng tăng nhiều vậy?"
Thục Mây thấy mọi người bàn tán về việc cô vừa mới làm ra, không khỏi phấn khích gọi Trường Phong trên kênh chỉ huy.
"Ahhhhhh anh Phong!!!"
Trường Phong nghe tiếng cô gọi, không khỏi phì cười, ôn nhu đáp lại, "Anh đây.
Sao vậy? Chuyện vừa rồi là em làm đúng không?"
Đám server 4 đã quen với sự phân biệt đối xử này của anh nên không còn ngạc nhiên nữa, nhưng ba người server 3 thì khác.
Trong giây lát họ không thể tin được người lúc trước nói chuyện lạnh nhạt với bọn họ và người bây giờ ôn nhu dịu dàng trả lời Thục Mây lại có thể là một người.
Thục Vân Công Chúa: "Đúng vậy đúng vậy! Em lại phát hiện ra một thứ!!"
Bích Hải Triều Thanh: "Em lại phát hiện ra cái gì vậy?"
Thục Vân Công Chúa: "Chúng ta có thể dùng Đá lửa trực tiếp đốt xe vật tư của An quốc!"
Nhất Thủ Yểm Thiên: "Trận nổ vừa nãy là do cô làm đấy à?"
Thục Vân Công Chúa: "Ừ! Trong lúc vội vàng tôi vô tình đốt nhầm một xe vật tư, liền phát hiện ra tôi có thể dùng Đá lửa đốt xe vật tư của bọn họ."
Thục Vân Công Chúa: "Vụ nổ lúc nãy chắc cũng phải được năm mươi điểm ấy, vì tôi đốt trúng xe vũ khí! Đốt xe vũ khí thì sẽ phát nổ, phạm vi khá rộng nên khiến cho các xe xung quanh cũng nổ, người chơi cũng sẽ bị thương.
Còn xe lương thực thì chỉ bị cháy thôi."
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Em giỏi lắm!"
Thục Vân Công Chúa: "Hihi, chỉ là tình cờ thôi!"
Satan Địa Ngục: "Vậy thì tốt rồi.
Sau này lỡ không giữ được đá lửa hay gì thì cũng có thể quay ra đốt xe vũ khí của bọn nó kiếm chút điểm."
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Ừ, cũng phải kêu bên mình cẩn thận một chút.
Từ giờ trở đi chủ yếu vận chuyển lương thực thôi, còn vũ khí nếu có vận chuyển thì phải đi riêng lẻ."
Thục Vân Công Chúa: "Anh nghĩ bên An quốc sẽ biết à?"
Cuồng Phong Bạo Vũ: "Ừ, cái này dù sao cũng không quá kinh ngạc như vụ giao dịch thư khẩn.
Một đống xe tiếp tế bị nổ như vậy bọn họ chắc cũng sẽ đoán ra được thôi."
Không ngoài dự đoán của anh, bên An quốc thực sự đoán ra được.
Lúc đầu bọn họ chưa tin lắm, nhưng sau khi thử nghiệm đốt một xe lương thực của bên Bình quốc thì bọn họ cũng phát hiện ra được điểm này.
Nhưng do Trường Phong phân phó từ trước nên Bình quốc sau đó chỉ nhận lương thực để vận chuyển.
Có một vài người vì không chen được hàng vào nhận lương thực nên phải chuyển sang nhận vũ khí, nhưng bọn họ đi riêng lẻ nên cũng không gây ra được tổn hại gì nhiều.
Quốc chiến cuối cùng cũng kết thúc với điểm số nghiêng thẳng về bên Bình quốc.
Sau trận chiến, Quỷ_Vương và bên An quốc server 3 rất kinh ngạc trước những chuyện đã xảy ra trong hoạt động.
Bên Bình quốc không chỉ tìm được cách giữ thư khẩn và đá lửa không bị mất khi bị giết, mà bọn họ còn biết có thể cho nổ trực tiếp xe cứu trợ.
Mặc dù chuyện đốt xe cứu trợ bọn họ đã đoán ra được, nhưng về phần thư khẩn và đá lửa thì bọn họ vẫn ko nghĩ ra được phương án khả thi nào để giải thích cho việc này.
Quỷ_Vương cũng đã nghe đến mối quan hệ bạn bè giữa BloodSorrow và mấy người Thục Vân, có thử bảo anh hỏi bọn họ thử xem, ai ngờ hắn lại chỉ đổi lại được hai từ lạnh nhạt.
BloodSorrow: "...Mơ đi."
Anh trả lời hắn ta xong cũng xuống Voice ngay.
Bảo anh đi làm loại chuyện đó? Anh khinh..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT