Vào ngày kỷ niệm năm thứ ba của tôi với bạn trai, anh ấy hẹn bạch nguyệt quang tới ăn tối ở nhà hàng mà chính tôi đã đặt, còn tôi thì một mình đợi anh ấy ở nhà tới nửa đêm.
Chiếc bánh kem được đặt trên bàn trà, là tôi đặc biệt đặt riêng từ ngày hôm qua rồi tự mình lái xe đi lấy về.
Tôi đợi đến nửa đêm, đợi đến khi kem chảy ra, bánh cũng mềm đi, Giang Ngôn cuối cùng cũng trở về.
Trên người anh ấy thoang thoảng mùi thuốc lá, gương mặt mệt mỏi, đưa tay muốn ôm lấy tôi.
Tôi tránh né cái ôm của anh ấy, trước ánh mắt choáng váng và sững sờ của anh ấy tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào và nói: