Bây giờ cô đi ra ngoài thì chỉ có thể ở ngoài đầu đường.

Người giúp việc thấy cô không đi, liền hỏi: “Giang tiểu thư, còn có gì phân phó sao?”

“A…” Giang Vãn Lê do dự: “Tôi đột nhiên nghĩ trời mưa quá to, ban đêm lái xe có thể sẽ rất nguy hiểm.”

“Không sao, tài xế của chúng tôi có kinh nghiệm hơn mười năm, bằng lái ABC có hết, cô cứ yên tâm.”

“Phải không?” Cô căng da đầu nghĩ: “Nhưng đã muộn thế này rồi, đường nhà tôi rất khó đi, còn xa nữa, tôi lo lắng lúc tài xế đi về sẽ lạc đường.”

“Này…”

Nhóm người giúp việc nghi hoặc, không biết làm thế nào cho phải.

Trong nhà, có một giọng nam truyền đến: “Nếu như vậy cứ ở lại đây đi.”

Giang Vãn Lê nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt thâm Thuý của Bùi Thầm, nao nao, bị nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên.

Ban đêm, mưa rơi tí tách, Giang Vãn Lê nằm trên giường mềm mại ở phòng dành cho khách, không thể tránh khỏi nhớ đến Bùi Thầm.

Tuy rằng không dễ ở chung như lời đồn, nhưng người không xấu.

Chỉ là thái độ đối với cô rất ba phải, khó nắm được, cũng không giống như đối xử với người xa lạ.

Ngược lại, giống như đã quen biết có từ lâu.

Buổi sáng, Giang Vãn Lê vệ sinh các nhân xong, khi xuống lầu thì vừa vặn gặp Bùi Thầm.

Cô đi rất chậm, lo lắng mình cản trở anh, liền nghiêng người, để anh đi trước, nhưng mà người đàn ông hồi lâu vẫn chưa đi qua.

Bởi vì chân bị thương còn chưa khỏi hẳn, tối hôm qua là người giúp việc đỡ cô lên, sáng nay thì không tiện sai bảo người giúp việc nhà người khác, nên cô tự đi xuống.

Một tay bám vào tay vịn cũng không đi nổi, cô đành phải dùng hai tay ôm lấy tay vịn, mỗi một bước đi cực kỳ khó khăn.

Qua một phút, cô mới đi được qua hai bậc thang.

Không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, Giang Vãn Lê có chút khẩn trương, lúc đi xuống thì bước hụt.

Cũng may người đàn ông kịp thời đỡ cô.

“Cảm ơn.” Sau khi Giang Vãn Lê cảm ơn, thấy anh vẫn nắm tay mình, ngơ ngẩn ngước mắt lên.

Cả hai người đều im lặng, người đàn ông có mày kiếm mắt sáng, con ngươi thâm thuý.

Người dưới lầu nghe thấy tiếng động, vội chạy lên xem.

Bùi Thầm buông tay cô ra, nhàn nhạt phân phó: “Đỡ Giang tiểu thư xuống.”

“Vâng.” Hai người giúp việc đỡ tay cô, giống như đưa người lên pháp trường thời cổ đại, toàn bộ quá trình xuống lầu, Giang Vãn Lê không tốn nhiều sức lắm, nhưng bộ dáng thực sự rất chật vật, ở trong nhà người khác mà thất lễ như vậy, cô thật muốn tìm cái hố để chui xuống.

Ôi, hình tượng thiên kim ngày xưa đã hoàn toàn biến mất.

Thời điểm ăn cơm, Giang Vãn Lê tận dụng cơ hội, tiếp tục mặt dày, nhắc nhở Bùi Thầm chuyện Giang gia.

Bởi vì tối qua anh nói “Sẽ suy xét”, cho Giang Vãn Lê một hy vọng rất lớn, cõi lòng đầy sự mong chờ đáp án chính xác của anh.

Nhưng mà, Bùi Thầm lại nhẹ nhàng, bâng quơ nói mấy chữ: “Rất khó giải quyết.”

Giang Vãn Lê kinh ngạc: “Vì sao?”

Lúc trước thì nói không có hứng thú, lúc này lại cự tuyệt cô bởi vì rất khó giải quyết, đến nỗi nguyên nhân cụ thể…

Thư ký cầm một tập văn kiện đến, để trước mặt Giang Vãn Lê.

Đầu tiên, bên trong Phạn Ni rất hỗn loạn, lãnh đạo cấp cao đều là thân thích nhà họ Giang và người của chú hai, việc quản lý nội bộ có rất nhiều lỗi….. Tiếp theo, Giang gia cũng không phải là không có người thừa kế Phạn Ni, Giang Vãn Lê còn có một người chú nhỏ học ở nước ngoài, so với người ngoài, chú nhỏ hiển nhiên càng thích hợp hơn.

“Thế nhưng tôi không có biện pháp, hai anh cũng biết chú nhỏ tôi vẫn còn đi học.” Giang Vãn Lê khó xử: “Một khoảng thời gian nữa là diễn ra đại hội cổ đông, một khi chú hai tôi được thông qua, như vậy càng khó giải quyết hơn.”

“Tình huống của Giang tiểu thư chúng tôi đều biết.” Thư ký nói: “Nhưng chúng tôi thực sự không giúp được gì, Bùi tổng là người ngoài, không thể xen vào chuyện Giang gia.”

“Vậy không còn cách nào khác sao?”

Một hồi im lặng.

“Nếu liên hôn thượng nghiệp có lẽ có khả năng.” Thư ký nói: “Nếu Bùi tổng là con rể Giang gia, ra mặt thì sẽ không có vấn đề gì lớn…”

“Sao có thể.” Đắm chìm trong tuyệt vọng, đại não Giang Vãn Lê hoạt động: “Tôi và Bùi tổng không thân, chỉ mới gặp mặt một lần, vì loại chuyện nhỏ này mà hi sinh hôn nhân của anh ấy, anh ấy sẽ rất thiệt, chắc chắn là không muốn.”

Tối qua, cô chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin hợp tác, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, yêu cầu này còn cao như vậy, anh càng không đồng đồng ý.

Giang Vãn Lê tự mình biết mình, thở dài: “Tôi vẫn nên tự tìm cách thôi, không làm phiền hai người nữa.”

Bởi vì tâm trạng không tốt, cháo gà nhầm củ mài người giúp việc nấu, cô cũng chỉ ăn hai muỗng, không có tâm tình để ăn uống.

Lúc Giang Vãn Lê định đứng dậy, đột nhiên nghe thấy Bùi Thầm nói: “Không phải là không có khả năng.”

Cô ngạc nhiên, đôi mắt trong veo nhếch lên: “Bùi tiên sinh.”

“Bà tôi dạo này thúc giục kết hôn, nhưng tôi không muốn kết hôn.” Anh nói: “Nếu có thể liên hôn với Giang tiểu thư, có thể sẽ giúp tôi giảm bớt rất nhiều chuyện rườm rà.”

“Thế nhưng…”

“Trao đổi, chuyện Giang gia, tôi sẽ xử lý giúp em.” Ánh mắt người đàn ông thâm thuý: “Ý Giang tiểu thư thế nào?”

Giang Vãn Lê bất động, cả người ngẩn ngơ.

Thế mà Bùi Thầm thật sự muốn kết hôn với cô.

Sau khi Giang gia nghèo túng, những thiếu gia nhiệt tình theo đuổi cô lúc trước đều không thấy bóng dáng đâu, không ai muốn làm từ thiện cả, cho dù có hảo cảm với cô nhưng cục diện công ty rối rắm như vậy cũng khiến những người đàn ông đó từ bỏ.

Giang Vãn Lê không ngờ Bùi Thầm đồng ý liên hôn, do dự: “Tôi…”

“Giang tiểu thư có gì khó nói sao?” Người đàn ông đối diện bình tĩnh hỏi: “Hay là đã có bạn trai…”

Cô lắc đầu: “Không có, tôi chưa yêu đương bao giờ.”

Không do dự nữa, Giang Vãn Lê đưa ra đáp án: “Nếu Bùi tiên sinh nguyện ý giúp đỡ, thì tôi không có vấn đề gì.”

Cô đáp rất kiên quyết.

Bùi Thầm nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Buổi chiều chúng ta đi lĩnh chứng.”

“Buổi chiều?” Nhanh như vậy?

“Có vấn đề?”

Cô cắn môi: “Không có, chỉ là có hơi vội, tôi còn phải chuẩn bị giấy tờ.”

“Không sao.” Anh gật đầu: “Tôi chờ em.”

Không chỉ có chuẩn bị giấy tờ.

Cô còn muốn chuẩn bị lại tinh thần, chưa gì cô đã phải kết hôn sao?

Cô còn chưa từng yêu đương, lại gả cho một người đàn ông có năng lực, nhưng cô mới cũng chỉ gặp mặt một lần?

Chuyện liên hôn ở nhà giàu mà nói là rất bình thường, có thiếu gia và tiểu thư thậm chí còn chưa gặp mặt lần nào đã phải đi lính chứng, kết hôn xong thì mỗi người mỗi người một ngả, tự chơi.

Lúc ba còn sống, sản nghiệp lớn, ông luyến tiếc để tiểu công chúa liên hôn.

Nhưng tình hình hiện tại không cho phép. khi ba còn sống đối xử với cô rất tốt, cô cũng phải làm chút chuyện vì ông, ví dụ như bảo vệ Phạn Ni.

Chứng minh thư của Giang Vãn Lê để ở nhà bạn, sổ hộ khẩu thì ở Giang gia, để sắp xếp thời gian hợp lý, buổi sáng cô đến nhà Minh Trà trước.

Minh Trà là bạn thân của cô từ bé, khoảng thời gian trước vì chống cự liên hôn gia tộc, trước khi rời khỏi nhà còn tuyên bố mình sẽ sáng lập ra một đế quốc thương nghiệp, sau khi rời khỏi nhà thì lại không đủ tiền thuê nhà, thường cầu cứu ba mình.

Minh Trà ngủ rất muộn, lúc Giang Vãn Lê gõ cửa cô ấy vẫn đang ngủ.

“Sao trở về sớm vậy?” Minh Trà đi dép lê, ngáp hỏi.

Giang Vãn Lê ngửi thấy mùi rượu trong phòng, vô cùng bất đắc dĩ, thở dài.

Rất nhiều năm trước hai cô đều là tiểu công chúa cao cao tại thượng, được nuông chiều từ bé, giờ lại lưu lạc đến mức này.

“Tớ đến lấy chứng minh thư.” Giang Vãn Lê mở ngăn kéo tủ, cầm lấy ví tiền, rồi đi thu dọn quần áo của mình.

“Ừ.” Minh Trà lười biếng, giọng nói mơ hồ không rõ, bỗng nghĩ đến cái gì: “Tối qua cậu ngủ ở đâu? Không phải ngủ đầu đường đấy chứ?”

“Không có, được người tốt thu nhận.”

“Vậy là tốt rồi.” Minh Trà nhìn chiếc vali ngoài cửa: “Vậy giờ cậu đang làm gì thế?”

“Kết hôn.”

“Ờ.” Minh Trà dụi hai mắt: “Tớ còn muốn ngủ, lúc cậu đi nhớ đóng cửa.”

“Được.”

Cửa khép lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play