11

“Mẹ nó, đáng nhẽ mày phải chết từ phát súng đầu tiên mới đúng!”

Khương Sơn vừa giơ súng lên, Trương Cường đã hùng hùng hổ hổ nói.

Cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng việc Khương Sơn suýt chút nữa hại chết cậu ta.

Khương Sơn do dự giơ súng lên, theo như lời tôi đã nói, dù có là phát súng đầu tiên cũng có thể bị hạ gục.

Chỉ là đến bước này rồi, Khương Sơn không thể không nổ súng.

Nếu như hết thời gian, Khương Sơn rất có thể sẽ có kết cục như Triệu Triết.

Cuối cùng, Khương Sơn suy nghĩ kỹ, nhắm mắt lại, mồ hôi như hạt đậu từ trên đầu rơi xuống.

Cậu ta từ từ bóp cò.

“Tạch!”

Một âm thanh thanh thuý vang lên khiến Khương Sơn cảm thấy như đã trút đi được gánh nặng.

Xác suất một phần sáu không dễ để đánh cược như vậy.

Khương Sơn mở miệng thở hổn hển, đưa khẩu súng cho Trương Cường: “Chúc mày may mắn!”

Lúc nói lời này, cậu ta nghiến răng nghiến lợi như thể hy vọng trong súng sẽ có đạn.

Trương Cường nhận lấy khẩu súng, chĩa súng vào đầu mình rồi bóp cò.

“Tạch!”

Lại là một tiếng vang dứt khoát.

Trương Cường hừ lạnh một tiếng: “Tuy rằng tao không phải người tốt đẹp gì nhưng mạnh mẽ hơn mày, ông đây rất gan dạ!”

Trương Cường đưa khẩu súng lục trong tay ra.

Từ Mỹ Phượng xếp ở vị trí thứ ba sợ đến mức không dám cầm, trực tiếp ngồi xuống dưới đất gào khóc.

Tất cả mọi người nhìn Từ Mỹ Phượng thậm chí còn cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy người gặp hoạ.

Khi hết giờ, Từ Mỹ Phượng vẫn không nổ súng thì cô ta sẽ là người thua cuộc.

Trương Cường nhìn Từ Mỹ Phượng: “Bây giờ nổ súng thì còn có thể sống sót, xác suất một phần bốn, không dễ trúng như vậy. Nếu không nổ súng, cô chắc chắn sẽ chết.”

Từ Mỹ Phượng nhìn khẩu súng lục nhưng vẫn chậm chạp không dám cầm lấy.

Trương Cường tức giận đến nghiến răng, giơ súng lên ngắm thẳng vào Từ Mỹ Phượng: “Mẹ nó, ông đây cũng vì tốt cho cô, nếu chết thật, có hóa thành quỷ cũng đừng tới tìm tôi.”

Nói xong, Trương Cường trực tiếp bóp cò súng.

“Tạch!”

Không có đạn!

Từ Mỹ Phượng sợ đến mức tè ra quần mất kiểm soát, không nói lên lời.

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, híp mắt gửi một tin nhắn cho Triệu Phi.

[Cậu sẽ không chết!]

12

“Có cần tôi nổ súng thay cô không?”

Trương Cường cầm súng lục, nhìn Tống Trân Trân trước mặt.

Tống Trân Trân cắn răng, cầm lấy khẩu súng lục trong tay Trương Cường.

Dù sao cũng là đại tiểu thư, tính tình cao ngạo, không muốn dâng tính mạng của mình cho người khác cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng cầm súng rồi Tống Trân Trân vẫn không dám nổ súng.

Tôi nhân cơ hội này nói với Triệu Phi những chuyện tôi vừa phát hiện ra.

Theo lý thuyết, trò chơi cò quay Nga là tự bắn mình.

Nhưng trong tình huống vừa rồi, Trương Cường lại tự mình cầm khẩu súng lục nổ súng với Từ Mỹ Phượng.

Có hai cách giải thích cho điều này.

Thứ nhất là chỉ cần dựa theo trình tự, bắn đúng người là được, không yêu cầu người bắn là ai.

Thứ hai là chỉ cần bắn sáu phát súng là xong, về phần bắn vào ai cũng không nhắc tới.

Nếu là kiểu thứ nhất thì không còn cách nào hết.

Nếu là kiểu thứ hai thì Triệu Phi sẽ có cơ hội.

Chỉ cần đến lúc đó Triệu Phi cầm được súng và chĩa súng vào người khác là được.

Tất nhiên hiệu quả nhất là phải bắn liên tiếp hai phát, đảm bảo rằng phát súng cuối cùng Hoàng Ngọc Lang sẽ không chĩa súng vào cậu ta.

Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để Triệu Phi sống sót.

Tôi gửi tin nhắn cho Triệu Phi.

[Nếu có thật sự giết người, cũng có thể mời luật sư, thậm chí còn có thể xem như đó là cách chủ động tránh rủi ro.]

Ánh mắt Triệu Phi đầy phức tạp nhìn tôi rồi gửi cho tin nhắn cho tôi.

[Lão đại Thập Ngũ, cảm ơn!]

Bên kia, tình trạng của Tống Trân Trân cũng không tốt lắm, khuôn mặt cô ta trắng bệch vô cùng chật vật.

Hình như đây là lần quẫn bách nhất từ khi tôi gặp cô ta.

Nhưng Tống Trân Trân không giống Từ Mỹ Phượng, nhắm hai mắt lại, bóp cò.

“Lạch cạch!”

Không có đạn!

Triệu Phi hít một hơi khí lạnh, xác suất 50%, khả năng sẽ phải chết.

Cậu từ từ nói: “Đại ca, thật xin lỗi!”

13

“Tôi biết dựa vào cách của cậu là tôi sẽ có thể sống sót nhưng đáng tiếc, tuy rằng con người tôi đổ đốn, cũng không đến mức độc ác như vậy.”

Những người khác không hiểu Triệu Phi đang nói gì.

Chỉ có tôi biết, đây chính là lựa chọn của Triệu Phi.

Ít nhất trong giây phút này Triệu Phi vô cùng dũng cảm, không phải ai cũng có dũng khí tự bắn mình với xác suất một phần.

Triệu Phi cầm lấy khẩu súng trong tay Tống Trân Trân rồi mỉm cười với tôi: “Cảm ơn cậu, lão đại Thập Ngũ, tôi rất hận bản thân mình, hận bản thân không phải một người xấu xa như vậy.”

Triệu Phi bóp cò súng.

“Lạch cạch!”

Có lẽ là ân trên ban thưởng cho dũng khí của Triệu Phi, phát súng này không có đạn.

Đây cũng có nghĩa là Hoàng Ngọc Lang xếp cuối chắc chắn phải chết.

Hoàng Ngọc Lang khóc lóc, cánh tay cầm súng hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô ta đột nhiên nhìn về phía tôi: “Thiết Thập Ngũ, cậu đã nói sẽ cứu tôi mà nhưng vì sao lại chỉ quan tâm đ ến Triệu Phi mà mặc kệ tôi?”

Nhưng cô ta không chĩa súng vào tôi mà chĩa súng vào Trương Cường: “Trương Cường, từ nhỏ đến lớn mày bắt nạt tao. Nếu phải chết thì mày đi chết đi!”

“Đừng trách tao, tao thấy Thiết Thập Ngũ nói với Triệu Phi, phát súng này có thể nhắm vào người khác.”

Hoàng Ngọc Lang nhìn chằm chằm về phía Triệu Phi, nước mũi, nước mắt cùng nhau chảy xuống.

Cô ta không ngừng lùi về phía sau, chậm chạp không nổi súng.

Rất nhanh, Hoàng Ngọc Lang đã lùi đến rìa tầng lầu bị đổ nát.

Trương Cường trực tiếp tiến lên, Hoàng Ngọc Lang căn bản không dám bóp cò súng, lập tức bị Trương Cường đẩy từ trên tầng xuống.

Hoàng Ngọc Lang ngã xuống đúng trên người Triệu Triết, cũng bị thép đâm xuyên tim.

Chúng tôi vội vàng xuống tầng, Trương Cường đoạt lấy súng lục: “Còn một viên đạn chưa được bắn, chẳng may trò chơi thất bại rồi bắt đầu lại, vẫn phải có người chết.”

Nói xong, Trương Cường trực tiếp bóp cò súng.

“Đoàng!”

Có đạn!

Nhưng là đạn giả.

Toàn bộ rơi vào im lặng.

Đúng lúc này Cầu Được Ước Thấy gửi đến một tin nhắn trong nhóm tiền lì xì.

[Chúc mừng mọi người đã vượt qua trò chơi. Sát nhân Trương Cường đạt được danh hiệu cao nhất, điều ước của bạn sẽ được thực hiện.]

Hai chữ sát nhân quá mức chói mắt làm cho mọi người nhanh chóng đứng xa Trương Cường.

Trương Cường cắn răng, phẫn hận nhìn mọi người: “Được rồi, được rồi! Tôi là ác nhân! Tôi tội ác tày trời! Mấy người các người cũng đừng mong sẽ yên ổn!”

Nói xong, Trương Cường đã nói ra tâm nguyện trong nhóm tiền lì xì.

[Để Tống Trân Trân ngủ với tôi!]

14

“Phải tìm ra thân phận của Cầu Được Ước Thấy, nếu không chúng ta đều phải chết.”

Ra khỏi tòa nhà cao tầng hỏng hóc, tôi vỗ vai Triệu Phi, nói với cậu ta.

Triệu Phi cũng gật đầu.

Người ta có mạng lưới quan hệ rộng lớn, có lẽ sẽ có cách gì đó đặc biệt.

Về đến nhà, tôi ngẫm lại hành vi của từng người.

Triệu Triết và Hoàng Ngọc Lang đã chết, đương nhiên có thể loại trừ.

Những người khác cũng không có hành động gì bất thường.

Ngược lại Lý Nhiễm nói không sao nhưng mãi không thấy xuất hiện lại có vấn đề.

Tôi @ Lý Nhiễm trong nhóm nhỏ.

[Nếu đã không sao thì sao hôm nay không tới hiện trường?]

Giọng điệu Lý Nhiễm vẫn không mặn không nhạt như cũ.

[Vào thẳng vòng trong rồi đi làm gì nữa.]

Một câu này khiến tôi không biết phải nói gì, ngược lại Tống Trân Trân lại hoàn toàn bùng nổ.

[Lý Nhiễm, cái đồ tiện nhân này, chắc Cầu Được Ước Thấy là cô đúng không?]

[Cô con mẹ nó làm đ ĩ còn muốn kéo bà đây xuống nước?]

[Tôi nói cho cô biết, dù bà đây phải ngủ cùng người khác thì vẫn mạnh hơn cái loại thối nát như cô!]

[Ngay bây giờ, nhanh chóng thừa nhận trên nhóm tiền lì xì, cô chính là Cầu Được Ước Thấy đi!]

[Sau đó mang theo tên rác rưởi Trương Cường này cút đi, đừng để bà đây cảm thấy buồn nôn!]

Những người còn lại trong nhóm vui vẻ hóng chuyện.

Vị này là đại tiểu thư nhà giàu có cao cao tại thượng, danh tiếng bình thường không tốt chút nào.

Bây giờ lại bị kẻ bắt nạt Trương Cường bắt ngủ cùng, đây chính là kết quả mọi người thích nhìn thấy.

Nhưng tôi lại nhạy cảm phát hiện ra gì đó.

Tống Trân Trân đang sợ, cô ta không dám trực tiếp khiêu khích Cầu Được Ước Thấy như Triệu Triết.

Nên chỉ có thể tự dựa vào bản thân kiểm tra từng nghi ngờ một.

Nhưng Lý Nhiễm lại không nói nữa.

Cầu Được Ước Thấy vẫn duy trì im lặng.

Buổi tối, khoảng mười giờ, Triệu Phi đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi.

[Lão đại Thập Ngũ, hình như tôi…biết thân phận của Cầu Được Ước Thấy…]

15

[Cậu còn nhớ trận hỏa hoạn năm đó không?]

Lời nói của Triệu Phi khiến tôi sửng sốt, tôi lập tức nhớ lại trận hỏa hoạn năm đó.

Lúc đó chúng tôi đều ở trường nội trú, số người giống hệt với nhóm tiền lì xì.

Nhưng vào một đêm mùa hè, toà nhà dạy học bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa lớn.

Khi đó chúng tôi đều ở trong toà dạy học, điều duy nhất không giống là tôi và bạn gái lúc đó là Chung Tiếu Tiếu không có mặt trong lớp học bị cháy.

Ví cứu người, tôi đẩy Chung Tiếu Tiếu ra, bản thân chạy vào bên trong đám cháy.

Nhưng ngọn lửa quá dữ dội nên cuối cùng tất cả chúng tôi đều gặp nạn.

Chờ đến khi chúng tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Trong trận hỏa hoạn, trừ Chung Tiếu Tiếu ở ngoài thì những người khác đều bình an.

Mấy phút sau, Triệu Phi gửi cho tôi một tin nhắn.

[Lão đại Thập Ngũ, cảm ơn cậu đã cứu tôi nhưng có những lời cần phải nói, tôi cảm thấy bản thân vẫn phải nói, dù sao đây cũng không chỉ là tính mạng của hai chúng ta.”

[Tôi cảm thấy Cầu Được Ước Thấy chính là Chung Tiếu Tiếu.]

[Dù cho bây giờ cô ấy là người hay quỷ thì rất có thể vì bất mãn với chuyện năm đó nên mới quay lại trả thù chúng ta!]

[Lão đại Thập Ngũ, nếu cậu không tin, có thể nhìn danh sách thành viên trong nhóm tiền lì xì.]

Tôi sửng sốt một lúc, sau đó yên lặng mở nhóm tiền lì xì ra.

Có tổng cộng mười hai cái tên, chỉ thiếu đúng một cái tên của Chung Tiếu Tiếu.

Dù tôi không muốn tin nhưng trực giác nói cho tôi biết đây có thể là sự thật về nhóm tiền lì xì.

Tôi trực tiếp thêm Cầu Được Ước Thấy vào phần bạn bè, ở phần xin thêm bạn bè: “Tiếu Tiếu, có phải cậu không? Tớ…rất nhớ cậu.”

Nhưng tin nhắn lại như đá chìm xuống đáy biển.

Tôi nhắn tin cho Triệu Phi.

[Tôi vẫn chưa thể tin được, nếu là Tiếu Tiếu, cô ấy chắc chắn sẽ không thể không chú ý đến tôi.]

Triệu Phi trả lời tôi.

[Lão đại, cậu với Tiếu Tiếu… Tôi biết… Cậu cũng đừng quá đau buồn.]

[Nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng, thà tin nó tồn tại còn hơn không có!]

Ngay sau đó, Triệu Phi nhắn một tin nhắn gửi vào trong nhóm.

[Cầu Được Ước Thấy, đừng che giấu nữa, tôi biết thân phận của cậu!]

16

[Triệu tổng, người đó là ai vậy?]

[Nếu tìm được tên đó, ông đây sẽ lột da nó!]

[Con mẹ nó, dám trêu đùa chúng ta, phải đánh tên đó một trận rồi đưa tên đó đến cục cảnh sát.]

Mọi người trong nhóm nhìn thấy tin nhắn của Triệu Phi lập tức bùng nổ.

Nhưng Triệu Phi ở trong nhóm châm chọc.

[Đưa đến cục cảnh sát? Cảnh sát nào bắt ma quỷ?]

Trong nháy mắt, trong nhóm liền im lặng.

Vào phút sau, Khương Sơn mới gửi một tin nhắn.

[Cậu… có ý gì?]

Triệu Phi nhắc lại chuyện hỏa hoạn năm đó một lần nữa, còn nói với mọi người, chỉ cần đối chiếu danh sách một lần là sẽ hiểu được.

Trong nhóm im lặng một lúc lâu, loại chuyện về thế lực thần bí như vậy không có một ai có thể lập tức tin tưởng được.

Tống Trân Trân trực tiếp sụp đổ, mắng mỏ trong nhóm.

[Con mẹ nó, Triệu Phi, cậu thông đồng với Lý Nhiễm sao?]

[Bà đây không tin ma quỷ gì cả, cậu đừng dùng cách này để khiến bà đây xuống nước.]

[Lý Nhiễm, nếu bây giờ cô ngoan ngoãn nhận sai với tôi, tôi đây còn coi cô là chị em với tôi.]

[Không phải cô thích nhất chiếc Hermes màu xám tro của tôi hay sao? Chỉ cần cô chịu thừa nhận, tôi sẽ đưa nó cho cô.]

Thật lâu sau, mới có người bắt đầu thảo luận về vấn đề này.

[Tôi cảm thấy Triệu Phi nói cũng có lý, nhiều chuyện không thể tin được xảy ra như vậy cũng chỉ có thể là Chung Tiếu Tiếu trở về báo thù mới có thể làm ra thôi.]

Sau khi mọi người thương lượng xong, quyết định để Triệu Phi thăm dò một chút.

Triệu Phị lại gửi một tin nhắn lên nhóm tiền lì xì.

[Tôi biết cậu lại ai, nếu không muốn hồn phi phách tán thì lập tức dừng trò chơi này lại đi, tiền mời đạo sĩ, ông đây có cả đống!]

Nhưng Cầu Được Ước Thấy vẫn im lặng như cũ.

Đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, Cầu Được Ước Thấy lại gửi một tin nhắn trong nhóm tiền lì xì.

[Mồng bốn Tết rước Ông Táo về, Ông Táo ghét nhất là con chuột nên trò chơi tiếp theo là mèo đuổi chuột!]

17

“Các cậu nói liệu có phải Chung Tiếu Tiếu trở về báo thù thật không?”

Vừa ra đến quảng trường, mọi người bắt đầu thảo luận về đề tài này.

Vì mạng sống, mọi người không thể không quan tâm đ ến vấn đề thế lực thần bí này.

Mà trong nhóm tiền lì xì lại vô cùng yên tĩnh, Cầu Được Ước Thấy cũng không tuyên bố quy tắc cho trò chơi mèo đuổi chuột.

Sau một phen thảo luận, mọi người bắt đầu thống nhất ý kiến, cảm thấy suy luận của Triệu Phi có thể là sự thật.

Nhưng mọi người vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó thì Cầu Được Ước Thấy đã gửi tin nhắn vào trong nhóm tiền lì xì.

[Mồng bốn tết rước ông Táo về nhà, mèo đuổi chuột sắp bắt đầu.]

[Quy tắc trò chơi: Chia làm hai đội mèo và chuột, đội mèo phụ trách việc bắt còn đội chuột sẽ chạy trốn.]

[Thời hạn trò chơi: sáu tiếng.]

[Cách chiến thắng trò chơi: Đội chuột ẩn nấp đến khi hết giờ, đội mèo cần bắt hết chuột trong thời gian quy định mới dành được chiến thắng.]

[Trong số những người chiến thắng, đạt MVP* sẽ nhận được một cơ hội thực hiện điều ước của mình.]

(Most Valuable Professional: Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.)

[Thất bại sẽ phải nhận trừng phạt.]

Quy tắc vô cùng đơn giản, chỉ là chạy trốn và đuổi bắt.

Nhưng việc khiến chúng tôi rùng mình là đội mèo có súng.

Lần này trò đuổi bắt thật sự có thể trực tiếp biến thành một cuộc giết chóc, chạy trốn lớn.

Mà trò chơi lần này, bởi vì đội mèo chiếm thế thượng phong nên số người ít hơn, chỉ có Khương Sơn, Từ Mỹ Phượng, Từ Mỹ Ngọc.

Những người còn lại là thành viên đội chuột.

Vì để công bằng… Lúc trò chơi bắt đầu đội mèo sẽ không có súng.

Trên điện thoại của mỗi con mèo sẽ có một thông tin vị trí.

Đi tìm theo thông tin đó có thể tìm được khẩu súng của bản thân.

Khi cầm được điện thoại thì lúc trò chơi chính thức bắt đầu.

Trong nhóm tiền lì xì, Cầu Được Ước Thấy cũng đã bắt đầu đếm ngược.

Giây cuối cùng trước khi kết thúc, tôi trực tiếp lên tiếng nói: “Mau! Bắt lấy mấy con mèo đi, chúng ta sẽ thắng!”

18

“Chia nhau ra chạy đi!” Khương Sơn hét lớn, nhanh chóng dẫn hai chị em sinh đôi Từ Mỹ Phương với Từ Mỹ Ngọc cùng chạy đi.

Dường như thật sự có một thế lực thần bí nào đó, hướng bọn họ chạy đi lại xuất hiện một cơn gió từ đâu đến.

Gió to cuồn cuộn khiến tầm nhìn mọi người mờ mịt. Chờ đến khi chúng tôi có thể mở mắt ra, đội mèo đã chạy thoát.

Tôi thở dài: “Mau chạy đi! Đừng đứng yên một chỗ!”

Mấy người đội chuột cũng chia nhau ra chạy.

Chỉ cần đội mèo lấy được súng cũng là lúc cuộc đi săn bắt đầu.

Trùng hợp, tôi với Lý Nhiễm lại chạy cùng một phía.

Lý Nhiễm nhìn tôi: “Không phải cậu quan tâm đ ến chân tôi sao?”

Nói xong, Lý Nhiễm kéo váy lên, xé rách vớ da tạo thành một lỗ hổng: “Đến đây, kiểm tra xem là thật hay giả.”

Tôi đỏ mặt, không nhìn Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm lại kéo tay tôi để lên đùi của cô ấy, tôi vội vàng rụt tay lại.

Lý Nhiễm nở nụ cười: “Thế nào? Trắng không? Mịn màng không?”

Tôi thở dài: “Đến lúc này rồi ai còn quan tâm trò đùa này nữa?”

Vẻ mặt Lý Nhiễm trở lên nghiêm túc, sau đó gằn từng chữ nói với tôi: “Chuyện này không giống với tưởng tượng của cậu đâu, giữ được sự lương thiện mới có thể sống sót.”

Nói xong câu đó, Lý Nhiễm đi cạnh tôi liền rời đi. Quả nhiên, cô ấy biết cái gì đó.

Tôi lập tức tạo một nhóm nhỏ của đội chuột rồi gửi tin nhắn vào đó.

[Đã xác nhận, Lý Nhiễm là người thật, đùi không có vấn đề gì.”

Thế nhưng Tống Trân Trân đã lên tiếng trước.

[Nếu không có vấn đề gì thì chắc chắn con đ ĩ thối tha này đã giở trò quỷ! Cô đang ở đâu, xem bà đây có xé xác cô ta ra không?]

Trương Cường gửi vào trong nhóm một biểu tượng cảm xúc mỉm cười cùng một câu.

[Đại tiểu thư cũng ngon lắm.]

Trong nháy mắt, tôi hiểu ngay, Trương Cường không ngốc nghếch như vẻ bề ngoài.

Cậu ta đã học được sự thâm độc của Khương Sơn.

Một câu này khiến cho hai chị em họ đấu đá lẫn nhau, hấp dẫn sự chú ý của đội mèo, trở thành kẻ chết thay mình!

Giây tiếp theo, một tiếng súng cắt ngang bầu trời.

“Đoàng!”

19

[Lưu Băng Băng đội chuột đã chết, người giết - Khương Sơn!]

Một thông báo chói mắt xuất hiện trong nhóm tiền lì xì.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận bản thân vì sao lại không nghĩ ra cách giết Khương Sơn ở ngay trò chơi đầu tiên.

Người kia đáng sợ hơn bất kỳ kẻ nào, Cậu ta có thể vì lợi ích của bản thân mà làm mọi thứ.

Nhóm nhỏ ban đầu còn đang cắn xé nhau đã trở nên im lặng.

Một lúc lâu sau, Triệu Phi mới gửi một tin nhắn lên đây.

[Mọi người… đều thấy thông báo đúng không?]

Không ai nói gì, quả nhiên đối với chuyện tử vong thì cho dù là tên bắt nạt như Trương Cường cũng khó có thể tiếp nhận.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ cách có thể biến nguy thành an.

Ngay lúc này, cuối cùng Triệu Phi cũng đã bắt đầu suy sụp, tiếp tục gửi thêm một tin nhắn trong nhóm.

[Chúng ta tìm một chỗ bí mật để trốn chắc bọn họ sẽ không tìm thấy đâu đúng không?]

[Quảng trường lớn như thế, chỉ có sáu tiếng rất khó để đi khắp nơi nhỉ?]

Tôi trực tiếp bác bỏ đề nghị của Triệu Phi.

[Không được, sáu tiếng nhìn có vẻ không lâu lắm nhưng đây là Đông Bắc.]

[Thời tiết âm ba mươi độ, nếu cậu trốn ở một nơi nào đó không chịu nhúc nhích thì chắc chắn sẽ chết rét.]

Trương Cường cũng thử hỏi một câu.

[Không thể trốn ở một nơi ấm áp sao?]

Tôi thở dài.

[Nếu cậu là thành viên đội mèo, cậu sẽ tìm ở chỗ nào đầu tiên?]

Trong nhóm lại rơi vào im lặng một lần nữa, quả nhiên câu hỏi của tôi chính là điều họ đang nghĩ đến.

Tôi tiếp tục nói.

[Hơn nữa cách này là hoàn toàn dựa vào may mắn, một khi bị đội mèo phát hiện chắc chắn sẽ chết.]

[Mọi người chắc không ai muốn đánh cược mạng sống của mình đúng không?]

Triệu Phi lập tức đáp lời.

[Lão đại Thập Ngũ, cậu nói xem như nào? Tôi nghe lời cậu.]

Tôi còn chưa kịp nói, Cầu Được Ước Thấy đã gửi tin nhắn trong nhóm.

[Vì đã có một con chuột chết, vị trí đội mèo sẽ bị lộ trong năm phút đồng hồ.]

Trên điện thoại của chúng tôi xuất hiện vị trí thực tế của đội mèo mà cả quảng trường cũng bị chia thành năm khu vực.

Mắt tôi sáng lên.

[Tôi có cách rồi!]

20

[Chia nhau hành động với theo dõi điện thoại có thể tránh mèo!]

Rất nhanh, tôi đã vạch ra một kế hoạch.

Chúng tôi chia quảng trường thành năm khu vực, mỗi người ở lại hoạt động trong khu vực của mình.

Khi đội mèo xuất hiện ở khu vực nào, những người khác sẽ thông báo lại.

Hơn nữa còn có thể nhanh chóng di chuyển đến khu vực an toàn.

Quảng trường rất lớn, số lượng người trong đội mèo ít hơn nên dù họ có chia ra hành động thì mỗi lần đi dò xét cũng chỉ đi được ba khu vực.

Nhưng lại có một biến số, đó chính là Trương Cường.

Nếu một trong hai chị em sinh đôi kia gặp phải Trương Cường thì đều sẽ xảy ra vấn đề.

Vì thế người cẩn thận như Khương Sơn chỉ có thể dùng hai cách để lục soát.

Một là ba người họ ở cùng một chỗ.

Hai là Khương Sơn đi một mình, Từ Mỹ Phượng và Từ Mỹ Ngọc đi cùng nhau.

Điều này giúp chúng tôi dễ dàng trốn thoát hơn.

Trạng thái như vậy duy trì trong ba tiếng.

Nhưng ngay khi chúng tôi nghĩ chỉ cần tiếp tục kiên trì một chút là có thể vượt qua thì Tống Trân Trân và Lý Nhiễm lại trùng hợp ở cùng một chỗ. Trong lúc đó hai người họ đã xảy ra xung đột.

Tôi nhanh chóng chạy qua đó, chạy được nửa đường chợt nghe thấy hai tiếng súng vang lên.

Đợi đến khi tôi đuổi kịp, Từ Mỹ Phượng và Từ Mỹ Ngọc đã ngã xuống vũng máu.

Mà súng lại ở trong tay Trương Cường.

Tống Trân Trân với Lý Nhiễm không ngừng đánh nhau trên đất.

Trương Cường nhìn tôi với Triệu Phi, giọng điệu lạnh lùng: “Bọn họ không dám nổ súng nên tôi cướp súng!”

Trong nhóm vang lên thông báo của Cầu Được Ước Thấy.

[Mèo Từ Mỹ Phượng và Từ Mỹ Ngọc đã chết, người giết - Trương Cường!]

[Bởi vì mèo đã chết, phần thưởng đội chuột là thời gian đi tìm sẽ rút ngắn lại còn bốn giờ.]

Chớp mắt trò chơi đã sắp kết thúc, chỉ còn một tiếng cho đội mèo.

Triệu Phi cong miệng cười: “Đảo ngược thành công! Bây giờ mèo với chuột đã thay đổi thân phận!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play