Mặc dù Tuyên Quân đã khẳng định việc này không dính líu đến Vĩ Văn và không liên quan đến mình, nhưng anh vẫn cố gắng tìm mọi cách để hack được tài khoản của người đó. Khi định vị chỉ ngay về phía lớp học bên cạnh, anh không chút ngần ngại đi từng bước qua đó.

Đứng trước mặt cô gái xa lạ, Tuyên Quân im lặng một lúc, nhìn cô gái với khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc. Về phía cô gái, cô hoang mang, sợ hãi không hiểu chàng trai này tìm mình có chuyện gì.

Tuyên Quân không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề: “Gỡ video đó liền cho tôi”

“Cậu… cậu…cậu là ai? Video nào? Tôi… tôi không biết video nào hết!”, cơ thể cô run lẩy bẩy, lắp bắp trả lời, đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tuyên Quân đang đứng trước mặt mình. Miệng thì nói không quen biết Tuyên Quân là ai, nhưng trong thâm tâm, cô biết rõ đối phương là ai, cô hiểu rõ hắn là người như thế nào. Cho dù cô có kỳ lạ, ít giao tiếp, thậm chí bị mọi người xa lánh thì cái tên Tuyên Quân vẫn luôn là nỗi khiếp sợ đối với những người đấu hạng.

Cả trường không ai mà không biết đến Tuyên Quân, một cậu con trai được tuyển thẳng vào trường, còn được hưởng học bổng hằng năm. Mới bước vào năm học, hội trưởng các câu lạc bộ đã sớm để ý đến cậu và được nhà trưởng xếp thẳng vào hội học sinh chỉ sau một lần họp. Tiếng tăm của Tuyên Quân vang dội khắp trường, dù là ai đi nữa cũng có thể bắt gặp hình ảnh Tuyên Quân xuất hiện trên sân khấu chào cờ vào mỗi thứ hai đầu tuần.

Tuyên Quân nhìn cô, đôi mắt của anh như ánh mắt của một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con thỏ. Tuyên Quân cảm thấy khó chịu với không khí ngột ngạt trong phòng, thế nên chẳng nói nhiều lời, anh đặt chiếc điện thoại có chức năng định vị và tài khoản ẩn danh đã gây sốt trên confession những ngày gần đây lên bàn học.

Ngay khi cô ngồi vào chỗ ngồi hiện tại của mình, thời gian bỗng dừng lại, đâm thẳng vào cô với một chấm tròn đỏ chót. Cô giật mình vì tiếng chuông điện thoại của mình. Cô gái khẽ liếc qua chiếc điện thoại nằm trong hộc tủ, nơi những tin nhắn thảo luận sôi nổi của các bạn học đang phát sáng dữ dội. Sau đó, cô nhìn lại hình ảnh trên điện thoại Tuyên Quân, yên ắng nhưng đầy đáng sợ.

Những thanh âm vốn hỗn loạn xung quanh cô giờ đây dường như lặng ngắt trong phút chốc. Nhường chỗ cho nỗi sợ hãi đang dần nhấn chìm cô, cô lắp bắp lên tiếng, không rõ là với bản thân mình hay với người đang đứng trước mặt: “Cái này…cái này có thể ghép được mà, đúng không? Cậu đem cái này qua vu khống tôi?”

Tuyên Quân mỉm cười khinh thị với nụ cười nhạt nhẽo hiện trên môi. Thật may mắn khi kẻ ngồi trước mặt anh chỉ là một cô gái, nếu là một gã con trai, Tuyên Quân đã nghiêm khắc trừng trị đối phương một trận. Dù lời biện minh của đối phương là gì đi chăng nữa, anh cũng không thể cho phép những lời lẽ đó làm tổn hại đến người mà anh hết mực yêu thương. “Tôi nói video của cậu là ghép đấy, được không?”

“Haha, giả làm sao được? Giọng hai người rõ rành rành ra đó ghép làm sao mà được?”, Cô gái cười trong vô thức, một mình đến đây thế mà còn vu khống và nói những lời vô lý như vậy. Giọng nói rõ ràng, khung cảnh còn sắc nét hơn trước. Nhân vật chính là Tuyên Quân, ngay cả anh có nói đây là ghép thì không ai tin.

Tuyên Quân đột nhiên lên tiếng khiến cô gái đang đắc ý trở nên cứng đờ tại chỗ. Ngay sau đó, Tuyên Quân nghiêm mặt lại, không còn giữ vẻ tươi cười xã giao nữa, khiến cô gái cảm thấy áp lực không nhỏ: “Định nói như vậy đúng chứ? Ngây thơ quá, thời đại nào rồi, việc ghép giọng vào rất là đơn giản. Tôi tìm được ra cậu, mấy chuyện này thì nhằm nhò gì?”

Thấy tình hình thay đổi có vẻ căng thẳng, những lời nói có thể khiến đối phương bùng nổ bất cứ lúc nào, Tuyên Quân nhìn quanh đám học sinh phía dưới đang tập trung nhìn về phía bọn anh. Tuyên Quân nhíu mày, anh không muốn làm lớn chuyện nếu không chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở mức xích mích giữa hai cá nhân nữa. Suy cho cùng, cô gái kia cũng là con gái, anh không muốn cô ấy phải giống như Lam Chi vì mình.

Tuyên Quân cúi xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Con gái thì phải dễ thương, đừng bao giờ làm mấy trò bẩn thỉu như vậy, ảnh hưởng rất nhiều người đấy, biết điều xíu đi”.

Người cô gái đứng như trời trồng, toàn thân đông cứng. Đôi mắt trợn tròn vì tức giận. Trong suốt cuộc đời, chưa một ai dám lớn tiếng cãi lời cô như thế. Giờ đây, một kẻ vô danh xuất hiện, khiến cô bốc hỏa đến mức mặt đỏ bừng.

Cô không thể chấp nhận bản thân bị xúc phạm hoặc bị người khác hạ bệ. Cô bật dậy, muốn xông đến nguyền rủa đối phương. Tuy nhiên, khi cô quay đầu về phía sau, cô chết sững. Mỗi người bọn họ đang cầm trong tay chiếc điện thoại và tất cả đều hướng ống kính vào cô.

Cảm giác như có hàng ngàn mũi không tên đang lao tới đâm thẳng vào người cô. Chân cô như bị đinh đâm trụ, không thể di chuyển…

Đôi chân cô như bị đóng chặt vào sàn nhà, không thể cử động thêm được bước nào. Cổ họng nghẹn ứ lại, khiến cô không thể thở nổi. Cảm giác ê chề, nhục nhã như muốn nhấn chìm lấy cô.

Thấy mọi lời nói đã cạn kiệt, chẳng còn gì để nói, đối phương cũng chẳng hề phản kháng lại một lời nào nữa, Tuyên Quân đành phải quay đi rời khỏi cái bầu không khí ngột ngạt, không chút trong lành và tươi mới này.

Thế nhưng, các bạn học cùng lớp thực ra không hề biết lý do là gì. Chỉ vì sự xuất hiện ngoài dự kiến của chàng trai hội học sinh điển trai đột nhiên bước vào lớp mình nên các bạn đã túm lại một chỗ, thi nhau chụp ảnh, mặc kệ Tuyên Quân và Khả Như đang nói chuyện gì.

“Thằng em trai của mày, vô lớp tao làm gì vậy?”, trong giờ nghỉ trưa, Tuấn Kiệt và Vĩ Văn ngồi ăn cùng nhau. Tuấn Kiệt để ý Vĩ Văn không còn chiếc sam thường ngày bám người nữa. Đột nhiên, Tuấn Kiệt nhớ lại ban nãy đã thấy Tuyên Quân, bạn cùng lớp của Vĩ Văn. Không kìm được tò mò, Tuấn Kiệt hỏi Vĩ Văn

Giữa bữa ăn, khi chiếc đũa đang gắp thức ăn sắp cho vào miệng, Vĩ Văn bỗng chốc khựng lại giữa không trung. Đôi chân mày khẽ nhíu lại, cậu đưa mắt nhìn lên Tuấn Kiệt như đang nghe lại lời Tuấn Kiệt vừa nói.

Tim đập nhanh một nhịp, Vĩ Văn cảm thấy cơn bực bội bắt đầu dâng lên trong người. Để xua tan đi cảm giác khó chịu, cậu vội vàng bỏ thức ăn đang cầm trên đũa vào miệng rồi nói: “Nó ở mà, làm sao tao biết được?”

Mặc cho thằng bạn mình nói lời tránh né, Tuấn Kiệt vẫn tiếp tục nói câu chuyện của mình: “Lúc tao vừa vô lớp, thấy nó nói chuyện cũng với Khả Như”

“Con gái?!”. Đầu đột nhiên nhảy số, Vĩ Văn nghĩ thầm trong lòng. Ban đầu là Lam Chi, giờ lại thêm cả Khả Như nữa. Chưa đầy hai ngày mà lại có thêm một cô gái khác. Đừng có nói đến việc mỗi ngày lại có một cô gái mới. Vĩ Văn siết chặt đôi đũa trong tay, nghiến răng điều tra Tuấn Kiệt: “Bọn họ nói gì vậy?”

“Mày hỏi tao sao tao biết được”, Tuấn Kiệt nhìn bạn mình với ánh mắt khó hiểu: “Cũng không chừng em mày chấm Khả Như cũng không chừng. Mà nay em mày hot hít trên confession của trường quá rồi. Nhất là vụ tỏ tình của bạn Lam Chi lớp mày”

"À, vụ đó sao?, khi nói đến đoạn này, Vĩ Văn dừng lại suy nghĩ một lúc không biết Lam Chi hiện tại như thế nào. Từ sau ngày hôm đó, Lam Chi không còn đi học, chỗ ngồi sôi nổi nhất lớp bây giờ trở nên lạnh lẽo vô cùng. Vĩ Văn cảm thấy sợ hãi với thế giới này. Chỉ vì thích một người mà lại bị mọi người bàn tán sau lưng. Nếu là cậu, cậu phải sống như thế nào? Vĩ Văn trầm ngâm, cố gắng nói: “Nhưng mà Tuyên Quân bảo đã từ chối”

“Ê ê, hay là em mày nó thích Khả Như lớp tao nên từ chối Lam Chi lớp mày?”. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Tuấn Kiệt, khiến cậu cảm thấy vô cùng phấn khích và đúng đắn. Cậu gật đầu đồng tình với chính mình và bắt đầu nhận xét đối phương một cách cẩn thận: “Khả Như xinh xắn, top hoa khôi của trường hay sao á, học lực cũng không kém cạnh gì ai, gia thế thì gọi là ổn định. Đẹp thì đẹp chứ không phải gu tao”, nói tới đoạn này Tuấn Kiệt mỉm cười một mình.

Nghe đứa bạn của mình đưa ra nhận xét về một cô gái mà mình chưa từng gặp bao giờ, Vĩ Văn cũng thấy tò mò muốn gặp cô gái đó một lần, vì muốn xem đôi mắt tinh tường của Tuyên Quân có đúng không. Sau đó, Vĩ Văn lại nghĩ đến những cô gái thích Tuyên Quân đều là những người tài sắc vẹn toàn, còn Vĩ Văn thì chẳng khác gì một kẻ tầm thường, cả đời này cũng không thể nào hiểu được cảm giác và không khí trong lành của những người hoàn hảo.

Không thể để chuyện này phá hỏng một bữa ăn cơm với người bạn thân sau một thời gian không được ngồi ăn riêng với nhau được. Vì thế, Vĩ Văn gác lại những suy nghĩ tiêu cực, quay sang trêu chọc bạn mình, thậm chí còn làm bộ ra cái khuôn mặt nhăn nhăn vô cùng buồn cười, cứ như đang muốn Tuấn Kiệt “đánh cho một trận”: “Gu mày là con trai chứ gì”

“Mày nói gì vậy? Gu tao là con gái, tao thẳng thẳng thoi nha”, Tuấn Kiệt giật mình bừng tỉnh, quả quyết phản ứng gay gắt thẳng thắn. Cậu tức giận cắm đôi đũa xuống đĩa cơm, mắt hung tợn nhìn thẳng vào Vĩ Văn. Ánh mắt ấy như muốn lao tới tấn công Vĩ Văn ngay lập tức bởi vì gã này dám cả gan trêu chọc cậu.

“Thẳng ghê”, dù biết Tuấn Kiệt đang rất tức giận nhưng Vĩ Văn chẳng hề sợ hãi. Không chỉ vậy, Vĩ Văn còn cố tình chọc tức Tuấn Kiệt khiến cơn giận trong lòng Tuấn Kiệt càng dâng cao. Vĩ Văn muốn như thế chẳng phải vì Vĩ Văn không sợ Tuấn Kiệt mà là vì Vĩ Văn muốn Tuấn Kiệt bùng nổ và biểu hiện ra ngoài.

“Đã bảo là thẳng rồi mà!”, Tuấn Kiệt đang cảm thấy khó chịu và giận dỗi Vĩ Văn, nhưng cậu không thể đánh trả hay trút giận lên người bạn của mình. Tuấn kiệt dùng cách khác, phồng má lên, khoanh tay lại trước ngực và tỏ thái độ vô cùng hờn dỗi với Vĩ Văn.

Vĩ Văn trông thấy dáng vẻ dễ thương của Tuấn Kiệt liền không nhịn nổi cười phá lên, đã lâu lắm rồi cậu mới có được ngày nào trêu ghẹo Tuấn Kiệt vui đến thế. Nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt lúc nảy còn tươi cười rạng rỡ như hoa kia trở nên như úa tàn chỉ trong tích tắc, cậu vờ nghĩ ngợi: “Khả Như sao? hoa khôi trường, hóa ra là có nàng mới”

Tuấn Kiệt liếc nhìn qua xem đối phương có vì mình mà dỗ dành lấy lòng mình hay không, nhưng lại không thấy đâu chỉ thấy dáng vẻ buồn bã hiện ra trước mặt. Tuấn Kiệt lo lắng hỏi: “Sao vậy? Vừa nãy còn cười tao giờ mặt bí xị vậy?”

Bất ngờ xảy ra câu hỏi, Vĩ Văn vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, do đó anh chỉ trả lời qua loa: “À không có gì đâu”

Tuấn Kiệt dí sát mắt lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn bạn của mình. Thông thường, bất chấp Vĩ Văn nói gì, chỉ cần Tuấn Kiệt nhìn vào sắc mặt là đủ biết bạn mình đang có vấn đề gì.

Vĩ Văn vội vã thoát khỏi dòng suy nghĩ đang miên man trong đầu mình, rồi quay sang nhìn người bạn của mình. Cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, cố gắng trấn an đối phương: “Không có gì thật mà mau mau ăn đi, sắp vô tiết rồi”

Tuấn Kiệt nhìn xung quanh, chỉ còn lác đá vài người ngồi lại. Nhìn sang Vĩ Văn, cậu chỉ biết bất động chấm dài. Đối phương không muốn kể thì cậu cũng có thể ép buộc. Tuấn Kiệt ậm ừ lên tiếng rồi tiếp tục ăn phần cơm của mình.

To Be Continued

Cuộc Gặp Định Mệnh.

Thể loại: LGBT

Tác giả: Tv.mgk.

Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.

Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.

Ngày Phát Hành Chương 32: 19:00 ngày 13 tháng 05 năm 2024.

Ngày Dừng:

Kết Thúc:

Ngày Ra Chapter: 2 ngày 1 chapter.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play