"Sư muội, sư muội!" Bàn sư huynh thở hổn hển, đưa túi bánh hoa mai xách trong tay cho ta: "Đây, hôm nay xuống núi huynh mua cho muội đấy." Dứt lời hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Nóng thật đấy."

Tiếp đó hắn đặt mông ngồi xuống: "Lần này xuống núi cũng thật vất vả, những người chính đạo kia quá bảo thủ, không phải chỉ là học cổ thôi ư, sao lại thành ma đạo rồi, hại chúng ta phải dọn đến nơi này…" Lẩm bẩm hết nửa ngày, hắn thấy ta vẫn ngẩn người nên bèn xích lại gần ta, hỏi: "Sư muội, muội bị làm sao vậy?"

Ta thở dài, rầu rĩ nhìn lên trời, đã trải qua ba ngày rồi, ta hoàn toàn có thể chắc chắn sau khi phẫn nộ cho n điểm âm thì ta đã bị kéo vào trong thế giới của một quyển tiểu thuyết máu chó rác rưởi.

"Sư muội!" Bàn sư huynh ngồi bên cạnh ta, chớp đôi mắt ti hí: "Muội bị làm sao vậy? Mấy ngày nay khẩu vị không tốt… ngay cả đến bánh mai hoa cũng không ăn? Không phải trước đây muội hay cuốn lấy đòi ta mua cho muội hay sao?"

"Sư huynh, muội nghiêm túc nói với huynh việc này." Ta nghiêm nghị nói.

"… Sư muội, muội nói đi." Bàn sư huynh nuốt nước miếng, tự vỗ ngực kêu "Phạch phạch": "Không cần biết muội nói gì, sư huynh đều giúp muội giải quyết."

"Muội muốn làm hại võ lâm."

"… Hả?"

"Không không không không!" Bàn sư huynh điên cuồng lắc đầu, nhìn ta cười ha ha: "Muội xem trời nóng như thế này, sư huynh nóng đến phát bệnh, nghe nhầm rồi."

"Sư huynh huynh không nghe nhầm đâu." Ta đứng dậy, nắm tay lại: "Muội quyết định trở thành một đại ma đầu làm hại võ lâm!"

"…"

Là một độc giả cũ đọc tiểu thuyết mười năm, năm ngày trước ta lại phát hiện trên bảng vàng vip lại có truyện võ hiệp, sau một lúc xúc động vì cuối cùng thì truyện võ hiệp cũng xuất hiện trên trang dành cho các cô gái, ta ôm niềm vui sướng cùng tâm tình mong đợi mở truyện ra, sau khi dùng thời gian hai ngày đọc hết truyện, ta cười nhạt, phẫn nộ cho n điểm âm.

Thật sự ta không nghĩ đến, đã là năm 2020 rồi, vẫn còn loại truyện cổ trang cẩu huyết như này, ta cực kỳ phẫn nộ tốn thời gian ba phút viết một cái bình luận thật dài chửi tác giả, sau đó, thì biến thành cái bộ dạng như bây giờ.

"Đầu tiên, muội muốn đổi tên!"

"Cái tên Lâm Diên Diên rất dễ nghe, vừa nghe liền biết ngay là tiểu thư khuê các… Đây là cái tên năm đó khi sư phụ nhặt được muội tự người đặt đấy." Bàn sư huynh vò đầu, thử thuyết phục ta.

Ta vung tay lên: "Từ giờ muội tên là Lâm Đại Tráng."

Trong nguyên văn, nữ chủ bị nam chủ chú ý chính vì cái tên Lâm Diên Diên, cái tên này gần giống với tên bạch nguyệt quang của hắn Lâm Viên Viên.

Vì muốn bóp chết tất cả manh mối của cẩu huyết từ trong nôi, nên đổi tên là bước đầu tiên.

"Đi, chúng ta đi gặp sư phụ!" Ta quyết định thoát khỏi phiền muộn, nếu đã tới rồi, ta tuyệt đối sẽ không để cho câu chuyện đi theo hướng ban đầu.

Lấy danh dự mười năm đọc sách của ta ra đánh cược!

"Này này này, đi chậm thôi, cẩn thận ngã!" Bàn sư huynh đuổi theo phía sau.

"Sư phụ!" Ta hào hứng đá văng cửa phòng.

Nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế, cầm gương tỉ mỉ xử lý chòm râu tay run lên một cái, cầm chùm râu kéo xuống.

"Sư phụ, con muốn học hạ cổ!"

"Diên bảo sao đột nhiên con lại…"

"Sư phụ, không hay rồi, tiểu sư muội nói muội ấy muốn làm hại võ lâm!"

"Không hổ là Diên bảo, có truy cầu!" Người đàn ông trung niên tiếp tục nhìn

gương, vui tươi hớn hở tiếp tục xử lý chùm râu.

"… Còn nữa, sư muội nói muội ấy muốn đổi tên, muốn đổi thành Lâm Đại Tráng!"

Cái gương trong tay nam nhân trung niên rơi xuống đất, "răng rắc" một tiếng vỡ tan.

Sau buổi trưa mùa hè, con ve đậu trên cây có lẽ là do nóng quá, kêu lên từng tiếng thảm thương.

Ta thở dài một hơi, người sư huynh có khuôn mặt dài đang cử động ngón tay, mồ hôi chảy dài trên mặt: "Cái đó, sư muội à…"

"Sư huynh, từ sáng tới giờ sư phụ đã phái mười người đến khuyên ta rồi, nhưng mà, tên nhất định phải đổi, hạ cổ cũng nhất định phải học."

Sư huynh mặt dài nuốt nước miếng, cả mặt như sắp khóc đến nơi: "Vậy về phía sư phụ…"

"Muội đi nói với sư phụ vậy." Ta ngẩng mặt, nhìn từng đám mây che đi mặt trời đang thiêu đốt.

"Vậy làm phiền sư muội rồi!" Sư huynh mặt dài như trút được gánh nặng, chạy như bay.

Ôi, cai tình huống như bây giờ, không thể trực tiếp nói lý do muốn đổi tên, vậy tuỳ tiện bịa ra một lời nói dối vậy, dù sao trong nguyên tác sư phụ của nữ chính có thể vì nữ chính mà móc tim móc phổi, nếu không cũng không thể vì nữ chính mà bị nam chính hạ lệnh vạn tiễn xuyên tim, ừ, còn là ngay trước mặt nữ chính nữa.

Vừa nghĩ đến tình tiết máu chó trong nguyên tác, ta lại đau đầu, cũng không biết ta xuyên qua như này, con mèo mà ta nuôi sẽ như thế nào nữa.

Chao ôi, ta có nuôi mèo ư? Ta vỗ vỗ đầu, một con mèo có cái đuôi màu trắng lướt qua đầu ta.

Mới được bao lâu, mà trí nhớ của ta sắp mất hết rồi! Ta lắc đầu.

Vẫn may, tình tiết trong tiểu thuyết vẫn rất rõ ràng, ta ôm cánh tay, nghĩ lại nguyên tác, thực ra nhắc tới cũng rất trùng hợp, tên của ta và nữ chính ngốc bạch ngọt này giống y hệt nhau, sư phụ trong nguyên tác cơ bản là coi nữ chính như con gái mà nuôi, sợ nàng ta chịu khổ, vì vậy lúc dạy võ thuật cũng không muốn nàng ta mệt mỏi, dẫn tới lúc nữ chính lén xuống núi xông pha giang hồ, bản lĩnh của nàng ta tầm thường, mới mặc nam chính muốn làm gì thì làm.

Vừa nghĩ tới mấy việc làm biến thái của nam chính, ta nổi hết da gà vội vàng đứng dậy.

Nếu như ở hiện đại, chỉ bằng những việc mà nam chính làm, đã bị bắt đi từ lâu rồi.

Tóm lại việc cần gấp lúc này là tìm sư phụ học võ công, có sức tự vệ thì gặp phải bất kì việc gì cũng không sợ nữa.

Nhắc tới thấy cũng lạ, ta đến từ xã hội hiện đại, thái độ đối với vị sư phụ này hẳn là cũng phải giống như đối với đồng nghiệp không thân quen mới đúng, nhưng không biết tại sao, hiện tại ta lại nương tựa và thân thiết với hắn như là xuất phát từ bản năng vậy.

Không lẽ là vì duyên cớ có cùng tên với nữ chính ư?

Ta nhún nhún vai, quyết định không để ý tới việc này nữa.

Thực ra ngay từ đầu ta đã cảm thấy trong người có một cỗ sức lực, nếu đã tới cái thế giới này, không làm đại sự một phen thì thật là có lỗi với bản thân.

Hạ quyết tâm, ta quyết định đi tìm sư phụ.

Tiếng ve kêu ngày càng thê lương.

"Đội trưởng Lý." Một người trẻ tuổi đen gầy đi về phía người đàn ông mặt chữ quốc, cả người toát ra hai chữ chính nghĩa.

"Kết quả giám định bước đầu của pháp y có rồi à?" Đội trưởng Lý xoa xoa thái dương.

"Ừ." Người trẻ tuổi nhìn quyển sổ của pháp y: "Không có hiện tượng bị ngoại thương và xuất huyết, khi còn sống chắc là không gặp phải tập kích, từ tình huống ở hiện trường cho thấy, kết luận bước đầu là do tự sát."

"Tự sát ư…"

"Đội trưởng Lý, cậu xem, ở đây có con mèo." trên mặt người trẻ tuổi có nét cười, chỉ về hướng cửa: "Màu trắng, khá đẹp."

Đội trưởng Lý nhìn về phía cửa, một con mèo đuôi dài màu trắng nằm ở cửa, nhìn về phía hắn "meo" một tiếng thân thiết.

"Diên bảo ngoan." Sư phụ nhìn ta, râu cũng không chải nữa: "Con đã nghĩ thông chưa, việc đổi tên…"

"Sư phụ, con thật sự muốn đổi tên." Ta nghiêm túc nói.

Sư phụ tiện nghi nháy nháy con mắt, giậm chân một cái: "Nhưng cái tên Lâm Đại Tráng này rất bất nhã, con lại là một tiểu cô nương."

"Sư phụ, lời này của người không đúng rồi, con hất tay một cái, hành tẩu giang hồ, tên phải dễ nhớ, như vậy thì danh tiếng mới nhanh truyền xa được, lẽ nào không đúng ư?"

"Nói thì như vậy, nhưng…"

"Sư phụ, con biết người đối với con rất tốt, nhưng người cũng không thể mãi che chở con, con cũng muốn học được bản lĩnh thật sự." Ta nhìn về phía sư phụ tiên nghi nghiêm túc nói.

Thần sắc cười đùa trên mặt sư phụ biến mất, xoa xoa đầu ta, không nhìn ra được tâm tình gì trong đáy mắt hắn: "Diên bảo, ta nói với con, học võ công rất khó, con thực sự nghiêm túc ư?"

Ta gật đầu.

Sư phụ quay lưng lại, thở thật dài một hơi: "Từ ngày mai trở đi, luyện tập cùng với các sư huynh của con đi."

"Đa tạ sư phụ!"

Trong lòng ta âm thầm giơ một chữ V co chân chạy đi, học được bản lĩnh thực sự, nếu lại gặp được tên nam chính tra nam, lão tử không chỉnh chết hắn không được.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, hiện tại nguyên chủ đã sáu tuổi, còn hai năm nữa mới cứu được nam chính tra nam, cách lúc trốn xuống núi tám năm, lâu như vậy, chắc có thể học được rất nhiều thứ, tóm lại, ta tuyệt đối không thể giống như nữ chính, bị nam chính hại thảm như thế được.

Nhưng mà cái mùi flag nồng nặc này là như thế nào!

"Cái đó, Diên…" sau khi nhận được ánh mắt công kích của ta, Bàn sư huynh dừng lại một chút, nhăn mặt lại: "Tráng Tráng à, vẫn còn sớm quá, quay về ngủ đi."

Ta sụt sịt mũi, thân thể trẻ con rất là thích ngủ, tối qua rõ ràng đi ngủ từ sớm, hôm nay lúc thức dậy vẫn phải vất vả mãi mới chui từ trong chăn ra được.

Bầu trời lất phất mưa dần hiện lên chút ánh sáng, trong rừng cây sau núi, sương mù sáng sớm màu trắng sữa mang theo hơi nước ướt nhẹp, các sư huynh xách theo cái làn nhỏ, tụm năm tụm ba ngồi chồm hổm dưới đất, bắt trùng.

Đang lúc âm nhiệt xen kẽ nhau, hàng trăm con trùng chui ra từ lỗ, bước đầu tiên của nuôi cổ, chính là luyện trùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play