9.

Đại ca thả giường xuống: "Còn may là mày biết điều đấy."

Hắn đứng dậy đi vào nhà tắm, lúc đi ra, tôi đang lao lực hết sức kéo kéo cái túi cát mèo.

"Thứ này không thể ăn."

Đại ca xách tôi ném ra chỗ khác, tự mình ngồi xổm xuống tìm kiếm đồ bên trong đống túi lớn túi nhỏ kia.

Rất nhiều lần tôi muốn tới, đều bị hắn dùng tay không kiên nhẫn đẩy ra chỗ khác: "Chờ đã."

Đại ca dùng dao nhỏ cắt túi thức ăn cho mèo ra, quay đầu lại không nói hai lời bế tôi lên nhét vào trong túi.

Tôi ngồi xổm bên trong, vẻ mặt đần độn.

Tiệc đứng?

Đại ca đánh giá tôi: "Ăn đi."

Có con mèo nhà ai ăn cơm như vậy không.

Tôi ấm ức kêu một tiếng: "Không được, không nín được."

Ngay khi đại ca xoay người để lộ ra cái miệng túi, tôi liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy ra ngoài, chạy chẳng về phía nhà vệ sinh.

Tuy rằng tôi còn một tháng nữa mới thành niên, dùng bồn cầu vẫn có chút rắc rối.

Nhưng mèo cũng có ba việc gấp trong đời, lúc này cũng không cố kỵ nữa.

Chỉ là còn chưa có chạy được bao lâu thì sau cổ đã bị xách lên.

"Chạy cái gì?"

Tôi liều mạng duỗi chân giãy giụa, dùng ánh mắt và tiếng kêu không ngừng ám chỉ cho đại ca.

Đại ca có chút ngu, cau mày suy tư một lúc lâu.

Không chỉ không hiểu ý tôi mà còn mở máy phiên dịch tiếng mèo ra.

"Kêu tiếng nữa đi."

Đại khái là do tôi kêu quá thê thảm, máy phiên dịch tiếng mèo rốt cuộc cũng ra tiếng.

"Ta muốn đi miêu xí!"

Năm chữ này vừa phát ra, tôi liền cảm độc tới khóc lóc thảm thiết.

Đại ca thả tôi xuống.

Hắn lại bóc túi cát mèo ra, còn ngồi ở bên cạnh đọc hướng dẫn sử dụng.

Không biết nuôi mèo thì đừng có nuôi thì hơn.

Đồ ngốc!

Cái gì cũng để bổn mèo tay làm hàm nhai.

Tôi nhảy vào đống đồ lỉnh kỉnh kia, lại hẩy ra cái chậu cát mèo, dùng tiếng kêu hấp dẫn sự chú ý của đại ca.

Chờ hắn nhìn qua rồi, tôi lại dùng móng vuốt vỗ vỗ cát mèo, lại vỗ vỗ chậu cát mèo.

"Meo!"

"Con sen ngu ngốc, hiểu chưa, đổ vào đi!"

Đại ca cau mày nhìn tôi chằm chằm.

Đồng tử đen nhánh mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, làm cho đáy lòng tôi dựng cả lông lên.

Tôi lại làm ra vẻ cào cào vài cái.

Đại ca nhẹ nhàng bâng quơ trào phúng tôi: "Quả nhiên móng vuốt mèo đều hư hỏng như thế."

Hắn đứng dậy đi đổ cát vào chậu, lại xách chậu đi vào phòng vệ sinh.

Tôi ngẩng cao cái đuôi đi theo ở phía sau.

Hừ, con sen ngu ngốc.

Cuối cùng còn không phải phải hầu hạ bổn mèo à.

Tôi nhảy vào chậu cát mèo, thử thử cảm giác dưới chân, cũng không tệ lắm.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy đại ca đang đứng dựa cửa nhìn tôi.

"Đi ra ngoài."

Tôi nhe răng trợn mắt hung hắn.

Đại ca thế mà lại hiểu.

Hắn hừ cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài, tư thái mang theo vài phần khinh thường: "Ai thèm xem mày."

10.

Lúc tôi đi ra, đại ca đang hào phóng không thể kiềm chế ngồi dưới đất dọn đồ.

Gậy chọc mèo, xé ra rồi tùy tiện ném cho tôi.

Tôi lay lay hai cái cho có.

HỪ.

Bổn mèo không có hứng thú với thứ đồ ấu trĩ này.

Tôi ưu nhã dạo bước đi qua, ánh mắt lại lập tức bị đồ trong tay đại ca hấp dẫn.

Chuông rung!

Có thứ này tôi không cần bị tra tấn bởi thứ âm thanh kinh dị từ máy phiên dịch độc hại kia nữa rồi!

Tôi nhảy lên đầu gối đại ca.

Đại ca vung tay liền ném tôi ra chỗ khác: "Tự chơi đi, không care mày nữa."

Tôi tức giận.

Tiến trình huấn luyện một con sen ưu tú, gánh thì nặng mà đường thì xa.

Nhưng thân là một con mèo cao ngạo, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Tôi quyết định cho hắn chút phúc lợi.

Dưới ánh mắt bực bội của đại ca, tôi cào cào lục lọi trong đống đồ lỉnh kỉnh hắn mua về.

Rốt cuộc cũng tìm được thứ tôi muốn.

"Xúc phân, xúc phân, xúc phân..."

Tôi kêu vài tiếng: "Đi thôi, đây là vinh dự bổn mèo ban cho ngươi đấy."

Không có ai có thể cự tuyệt dụ hoặc được dọn phân cho mèo cả.

Lòng tôi tràn đầy sung sướng, cho rằng đại ca sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Như vậy tôi cũng nguyện ý để hắn ôm ôm, sờ lông.

Nhưng dưới ánh mắt đầy hy vọng của tôi, đại ca lại đem chuông rung cầm lên để trên chỗ cao, buột miệng thốt ra những lời đầy sự thiếu kiên nhẫn, trên mặt là sự ghét bỏ và cảm giác cạn lời: "Ồn quá."

Nói xong hắn liền xoay người, không chút lưu tình rời đi.

Để lại một mình mèo ở chỗ này.

Tôi đần ra, thật sự đó.

11.

Tôi đang ngẩng đầu nhìn cái chuông rung trên đầu tủ, tự hỏi xem làm cách nào mới lấy được nó xuống.

Ngay khi tôi đã chuẩn bị xong kế hoạch chuẩn bị thử thì bỗng nhiên tiếng gầm đinh tai nhức óc của đại ca vang lên trong nhà vệ sinh.

"3000 vạn!"

"Qua đây!"

Làm tôi sợ tới mức bốn chân mềm nhũn, có tật giật mình meo meo kêu lên liền đi ngay qua đó.

"Làm sao vậy, con sen ngu ngốc, có phải trong nhà vệ sinh có nguy hiểm hay không?"

Hu hu.

Cho dù con sen có lười biếng không tận trách đến thế nào, thân là lão đại, tôi cũng phải suy nghĩ cho an toàn của hắn!

Tôi chính là vĩ đại như thế đấy!

Vừa vào tới cửa, đại ca liền xách tôi lên, chỉ vào thứ nhô lên trong chậu cát mèo kia:

"Đây là của mày?"

"C*t mày sao lại thối như vậy chứ?"

"Thối muốn chết..."

"Thối muốn chết..."

Ba chữ này giống như ma âm quanh quẩn trong đầu tôi.

Quá là vũ nhục mèo rồi.

Tôi ra sức tránh thoát khỏi tay hắn, để lại cho hắn một bóng dáng cao ngạo, cũng không thèm quay đầu lại, rời đi luôn.

12.

Ngày đầu tiên tới nhà mới.

Nội tâm bị sỉ nhục.

Đại ca không cho phép tôi vào phòng ngủ.

Tôi chỉ có thể rúc ở trong ổ mèo ở ngoài phòng khách lạnh lẽo.

Nào có con mèo nào là chủ mà bị đối xử như tôi chứ?

Tôi đau đớn nghĩ lại tình cảnh của mình.

Đại khái là do mình quá nhiệt tình đi.

Đối phó với nhân loại thì phải có tư thái cao lãnh mới đúng.

Vì thế hai ngày sau đó.

Tôi hoàn toàn mở ra hình tức tiệc đứng.

Đại ca sáng sớm ra cửa, buổi tối mới về.

Thức ăn cho mèo ướp lạnh và đồ ăn vặt dạng khô đều là do tôi tự cào ra ăn.

Cái chậu cát mèo kia.

Hừ.

Chó cũng không cần.

13.

Tôi kiên trì hai ngày sống trong lo sợ khi ai mở miệng trước là người đó thua.

Trong khoảng thời gian đó, đại ca cũng từng bắt chuyện với tôi: "Mi đúng là cũng làm người ta bớt lo thật."

Tôi không để ý tới hắn.

Nhưng tới tối ngày thứ ba, một cơn đau mãnh liệt đánh úp tới, giống như có thứ gì đó đang điên cuồng nhảy disco trong bụng tôi vậy.

Tôi cường chống thân thể chạy tới chỗ đại ca xin giúp đỡ.

Đại ca hình như đang làm việc, hai mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với người bên kia.

Tôi cọ cọ chân hắn.

Một lúc lâu sau đại ca mới cúi đầu liếc tôi một cái, sau đó lại như không có việc gì thu trở về.

Tôi thật sự đau tới không chịu nổi, hung ác gào lên với hắn.

Đại ca còn chưa có phản ứng, âm thanh bên kia đã lập tức nổ tung.

"Má nó, lão đại thế mà cũng nuôi mèo à."

"Mày chả hiểu gì cả, thanh âm nũng nịu nho nhỏ như vậy, có thằng đàn ông nào mà không yêu chứ, đừng nhìn đại ca ngoài miệng ghét bỏ, nhưng thân thể lại rất thành thật đó nha."

"Mau, lão đại, cho bọn em xem cái nào."

Đại ca dứt khoát đóng máy tính lại.

Hắn khom lưng ôm tôi lên đi ra bên ngoài, động tác mang theo vài phần ôn nhu.

Tôi suy yếu rúc vào ngực hắn, khó có khi hưởng thụ cảm giác tinh thần được an ủi vào lúc này.

Nhưng mà giây tiếp theo, tôi đã bị đại ca không chút lưu tình thả ở bên ngoài.

"Đừng ồn, tao còn đang làm việc."

Hắn xoay người, lưu loát liền mạch đóng cửa.

Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, bằng không có khả năng tôi sẽ trở thành con mèo đầu tiên trong gia tộc chết vì đau bụng mất.

Hai mắt tôi nhìn chăm chăm lên cái chuông rung trên tủ.

Vận sức chờ phát động, phi!

Chỉ là chân tôi đột nhiên mềm nhũn, móng vuốt theo bản năng co lại, toàn bộ cái tủ gỗ không thể chông đỡ được trọng lực của tôi mang tới, lập tức đổ ập về phía trước.

Tôi nhanh chóng nhảy tới khu vực an toàn.

Hết thảy chỉ xảy ra trong vài giây.

Rầm một tiếng vang lớn.

Đồ đạc rơi lả tả dưới đất.

Cái chuông kia vừa lúc lăn tới bên chân tôi.

Đại ca vội vàng mở cửa ra, giày cũng không đeo.

Thảm trạng trong phòng làm hắn hung hăng nhíu mày.

Ánh mắt chạm tới tôi đang run bần bật co rúm ở bên cạnh, sự căng thăng trong mắt dường như cũng hơi chút thả lỏng.

"Con mèo hư này, mày làm cái gì vậy?"

Đại ca xắn tay áo đi tới, cố ý xụ mặt có chút hung.

Tôi tủi thân meo meo ấn hai cái xuống cái chuông kia.

"Bụng."

"Đau."

14.

Đại ca lái xe đưa tôi tới bệnh viện.

Dọc theo đường đi, hắn liên tiếp nghiêng đầu xem tôi, thấy tôi như phát hiện ra, hắn lại quay đầu đi.

Lại là một tên nhân loại bị trí tuệ của bổn mèo thu phục.

Sợ hãi cái gì chứ.

Hắn đỗ xe xong, lúc ôm tôi còn có chút do dự.

Bổn mèo cho hắn mặt mũi, không giãy giụa nữa.

Tiếp đón chúng tôi vẫn là anh trai muốn mua tôi lần trước.

Anh ta sờ sờ đầu tôi: "Bé mèo con, em làm sao vậy?"

Đại ca liếc tôi một cái, nghiêm túc thay tôi trả lời: "Nó nói nó đau bụng."

"???"

Anh trai khám bệnh ngu người, xấu hổ cười cười:

"Đại ca, anh thật biết nói đùa."

Anh ta thanh thanh giọng nói, tận chức tận trách dò hỏi tình huống cơ bản.

Mà khổ nỗi đại ca là một tên hỏi ba câu thì cả ba đều không biết.

Ngay cả tiểu hộ sĩ ở bên cạnh cũng nhịn không được thấp giọng nghị luận: "Người này không phải là kẻ điên trộm mèo đó chứ."

Mắt thấy thanh âm của đại ca ngày càng thấp.

Chỉ có lúc hỏi tới tình hình đi vệ sinh, đại ca rốt cuộc mới tìm được mặt mũi, rất chắc chắn nói: "Hai ngày rồi chưa đi."

Anh trai khám bệnh thương lượng với đại ca, nói muốn làm siêu âm màu cho tôi.

Tôi bị trói gô ở trên giường.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy miêu sinh gian nan như vậy.

Đại ca chỉ vào hình ảnh mơ hồ không rõ trên màn hình, trong đầu như có thứ gì đó lóe lên: "Đây là con nó à?"

"Không."

Anh trai khám bệnh mở miệng lộ ra vẻ khó xử, trầm mặc ba giây mới nói: "Đây là phân của nó..."

15.

Mặt mũi mèo mất hết rồi.

Mặt già của đại ca cũng mất hết rồi.

Tôi ở miêu xí của bệnh viện ẻ tới trời đất tối sầm, cuối cùng chân cũng mềm nhũn.

Lúc đi ra chỉ nhìn thấy đại ca giống như học sinh tiểu học đứng ở đó, ngoan ngoãn bị dạy dỗ.

"Tôi kê thuốc cho nó, một ngày ba lần."

"Không có việc gì thì sờ nó nhiều một chút, xoa xoa bụng, như vậy cũng có thể gia tăng cảm tình."

Tôi còn lâu mới cho hắn sờ.

Cho hắn một vuốt là còn nhẹ rồi đó.

Tôi đang định đi ra, đại ca lại bế tôi lên đặt về bàn.

Móng vuốt tôi cũng xòe cả ra, may mà hắn buông tay nhanh.

Kết qua hắn lại bịt kín hai cái tai của tôi.

Nghiêm túc dò hỏi anh trai kia: "Mèo có thể nghe hiểu tiếng người sao?"

Này, anh làm vậy là cho rằng tôi không nghe được hả?

Anh trai khám bệnh kiên nhẫn giải đáp: "Chúng thông minh lắm, nếu huấn luyện thì hẳn là có thể hiểu được đó."

"Hơn nữa đối với loại mèo cảnh như bé con này, chủ nhân chính là toàn thế giới của nó, cho nên một khi đã quyết định muốn nuôi nó thì phải chuẩn bị tốt hết thảy, tuyệt đối không thể vứt bỏ không nuôi nữa."

Đại ca chậm rãi buông tay ra.

Tôi cảm động tới mức muốn rớt ***

Hai mắt đại ca thẳng tắp nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nói: "Con mèo ngu ngốc.

Liên quan gì tới ngươi!

"Meo!"

Tôi nhe răng trợn mắt với hắn.

Đại ca hiếm khi cười lên: "Mắng người còn rất hung."

16.

Đại ca bế tôi lên xe.

Còn xách theo đống chuông rung mới vừa mua được.

Hắn không lái xe, ngược lại cùng tôi ngồi ở hàng sau.

Hắn mở tờ giấy trong tay ra, để ở trước mặt tôi: "Mày cũng biết tăng giá trị cho mình lắm đấy."

Hơm nghe thấy gì hớt.

Tôi quay người, đưa mông về phía hắn.

Hắn đột nhiên đưa tay để ở trên lưng tôi, dùng thủ pháp không mấy thuần thục vuốt lông cho tôi, làm tôi sợ tới mức run lập cập.

"Trước kia tao không nên nói mày như vậy, muốn xin lỗi."

"Hửm? Đừng giận có được không?"

Meo meo khiếp sợ!

Tôi xoay người trợn to hai mắt nhìn hắn.

Hắn cũng cúi đầu, không chớp mắt nhìn tôi.

Ánh sáng đèn đường ban đêm trút xuống, tôi từ trong mắt đại ca thế mà lại nhìn ra được một tia ôn nhu.

Hắn vươn tay phải, mở lòng bàn tay ra: "Đặt tay mày lên đây, tao coi như mày đã tha thứ cho tao."

Một người chủ mèo đủ tư cách thì phải học được cách cho con sen của mình một bậc thang.

Tôi nâng ma trảo đặt lên tay hắn.

Đại ca rút tay ra đặt lên mu bàn tay tôi

Tôi rút ra rồi lại đặt lên, đại ca lại lật ngược lại như cũ, làm không biết mệt.

Tay mèo muốn ở bên trên, có hiểu hay không hả đồ ngốc.

Tức chết mèo rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play