Sau Khi Nam Chính Có Thể Đọc Được “Còm Men”

Chương 4


2 tuần


13.

Ta không nói gì.

Hệ thống có chút nóng nảy: [Ký chủ, không phải cô muốn xem giá trị động tâm của Lương Tùng sao? Ngay bây giờ! Từ chối hắn đi! Còn có bảy lần nữa là nhiệm vụ thành công rồi!]

Lương Tùng vẫn đang nhìn ta, có chút thấp thỏm.

Đầu óc rỉ sét của cha ta rốt cuộc cũng xoay được, run run nói: “Thanh Ninh, nữ tử vứt bỏ Vương gia, không phải là con đấy chứ?”

“Là ta chọc nàng tức giận.”

Cha ta khẽ cắn môi, xoay người liền đi.

“Được được được! Các ngươi đều có chủ kiến! Ta quản không được! Quản không được!’

Chạy còn rất nhanh.

Trước cửa phủ chỉ còn ta và Lương Tùng.

Lương Tùng lên tiếng phá vỡ trầm mặc:

“Thanh Ninh, ba năm trước lần đầu gặp nàng, ta đã tâm duyệt nàng rồi.”

“Qua thời gian dài như vậy, mỗi lần mặt lạnh đối với nàng, ta đều sẽ sợ nàng rời đi.”

“Là ta không tốt.”

“Cho ta một cơ hội bù đắp, được không?”

Hắn cẩn thận nhìn ta, lại như làm ảo thuật biến ra một cái hộp gấm.

Bên trong là một cái nhẫn kim cương.

Hoàng hôn ánh lên chiếc nhẫn, chiết xạ ra ánh sáng xinh đẹp.

“Ta nghe nói, ở thế giới của nàng, cầu hôn là phải dùng thứ này.” Lương Tùng nói, đột nhiên quỳ cả hai chân xuống đất, “Đây là ta tự tay làm...”

Ta bị động tác của hắn chọc cười, miệng thì cười nhưng cái mũi lại chua xót.

Nước mắt chảy ra.

Lương Tùng hoảng sợ, chân tay luống cuống: “Nếu nàng không muốn, ta sẽ không bức nàng, Thanh Ninh, đừng khóc.”

“Ngốc muốn chết.”

Ta vươn tay.

Hắn ngẩn ra nhìn ta.

“Quỳ một chân thôi! Chàng cho là đang quỳ tổ tông sao! Mau đeo lên cho ta!”

14.

Hôn ước của ta và Lương Tùng cứ thế được định.

Cha ta đã nổi một trận lôi đình.

“Sớm biết nữ tử kia là con, ta đã không ở trước mặt thằng nhãi đó vâng vâng dạ dạ lâu như vậy!”

“Đáng ra ta nên đung đưa lúc lắc trước mặt hắn nhiều hơn mới đúng! Kia có mặt mũi bao nhiêu cơ mà!”

“Khó trách thằng nhãi đó lúc trước đưa quà cho ta chẳng có cái nào có tác dụng, thì ra là cho con!?”

Lương Tùng ngày ngày tới cửa, ngày ngày đều bị cha ta nhăn mặt mà nhìn.

Hôn ước định vào ba tháng sau.

Ta thêu áo cưới thêu đến đau đầu.

Ta là người từ nơi khác xuyên tới, cho nên đối với nữ công gia chánh, kim chỉ thêu thùa gì đó chính là dốt đặc cán mai.

Mới có mấy ngày thôi, năm ngón tay ta đều toàn lỗ là lỗ.

Hệ thống thở dài: [Sắp sửa nhìn thấy giá trị tâm động của nam chính đến nơi rồi, vì sao cô không kiên trì chút chứ?]

Nhưng ta đã biết được tâm ý của Lương Tùng rồi nha.

Tình cảm của hắn, không nên chỉ dùng chuỗi con số lạnh như băng tới để đo lường.

[Được rồi, cho cô liếc cái vậy.]

Hệ thống nói xong, bên cửa sổ phiêu tới một mảnh lá cây ngô đồng, vững vàng dừng trong lòng bàn tay ta.

[+∞]

Ta: “...”

Hệ thống, có ai bảo mi rất ngứa đòn chưa.

Lương Tùng đi Thục Trung một chuyến về, còn giúp ta thêu áo cưới.

Hắn đau lòng bôi thuốc lên tay ta, áy náy nói: “Là ta về trễ, để nàng chịu khổ như vậy.”

Lúc này ta mới biết được, thì ra hắn đi Thục Trung là để tìm tú nương giỏi nhất may áo cưới cho ta.

“Nhưng mà họ nói chỉ có tân nương tự tay thêu áo cưới mới có thể cả đời hạnh phúc mỹ mãn.”

Thanh âm ta càng nhỏ hơn: “Ta muốn ở bên chàng tới bạc đầu giai lão.”

Lương Tùng ngẩn ra, cúi người ôm chặt ta.

“Thanh Ninh, không cần nàng thêu áo cưới, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời.”

Hắn hôn một cái lên trán ta, trịnh trọng nói: “Ta biết, ở thế giới của nàng, nữ tử không cần ép dạ cầu toàn như vậy. Ta không thể thấy sức lực của một mình mình thay đổi cả thời đại này, nhưng có ta bên cạnh nàng, nàng vẫn có thể giống như trước, muốn làm gì thì làm.”

“Ta là tín đồ của nàng.”

Mặt ta nóng lên, có chút nói không nên lời.

Lương Tùng cười khẽ: “Đây là mu bàn tay của ta, đây là mu bàn chân của ta, mà nàng, chính là bảo bổi của ta.”

Ta: “...”

Đúng là rất giỏi học theo nha.

[Tín đồ! Nam chính thế mà có thể nói ra loại từ này!]

[Ai nói hắn không thể nhìn thấy khu bình luận chứ? Hắn còn biết cả nhẫn kim cương kia kìa a a a a!]

[Mỗi một câu nữ chính nói hắn đều nhớ rất rõ!]

[Chỉ có mình ta đau lòng nam chính sao? Sau khi nhiệm vụ thành công, nữ chính phải về thế giới của mình rồi.]

[Lương Tùng: Không cần đau lòng, có thể thành hôn với Thanh Ninh là hạnh phúc cả đời ta rồi.]

[Lương Tùng: Ta tin nàng.]

[Mọi người ơi, tình yêu thuần khiết gì thế này, ta khóc chết mất thôi!]

15.

Ngày đại hôn, toàn bộ hoàng thất đều tới.

Tam công chúa cười cong cả mắt: “Thẩm thẩm, ta rất thích cô.”

Hoàng Thượng u sầu đầy mặt: “Hoàng thẩm, xin ngươi, ngươi nói với hoàng thúc đừng đi mà! Một mình ta ứng phó không được! Ta còn muốn cùng Hoàng Hậu của ta du ngoạn Giang Nam nữa!”

Hoàng tử và các công chúa khác cũng tới chào hỏi ta, lặng lẽ nhét kẹo vào tay ta.

Chỉ có Lương Tùng.

Hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng ta cũng cảm nhận được nỗi bất an của hắn.

Hắn nắm chặt tay ta, tựa hồ như sợ ta chạy mất, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Sau khi nghi thức kết thúc, ta có việc muốn nói với chàng.”

Lương Tùng gật đầu.

Nhưng ta chờ tới giờ Hợi, Lương Tùng cũng không về.

Các tân khách đều đã rời đi, Vương phủ trở nên yên ắng.

Ta sợ Lương Tùng xảy ra chuyện, muốn đi tìm hắn, lại thấy hắn đang ngồi trước cửa phòng, tựa hồ là uống say rồi, gục đầu xuống lẩm bẩm cái gì đó.

Ta kề sát tới, mới nghe ra hắn đang nói: “Thanh Ninh, đừng vứt bỏ ta.”

Lòng ta lên men, dìu hắn đứng dậy.

Lương Tùng nâng nâng mắt, đột nhiên cười:

“Thanh Ninh, nàng còn ở đây sao?”

“Là mơ đúng không?”

Ta dỗ hắn đi vào, tự thân lau người cho hắn.

Lương Tùng say tới mơ mơ màng màng, vẫn luôn nhắc mãi tên ta.

Ta hôn lên trán hắn, ôm hắn tiến vào mộng đẹp.

16.

Ánh mặt trời chiếu sáng, ta mở mắt ra, liền thấy Lương Tùng đang nhìn ta.

Ánh mắt ôn nhu.

“Sao thế?” Ta cố ý hỏi hắn.

“Nàng...” Lương Tùng có hơi do dự, “Sao nàng không đi?”

“Ồ, thì ra Vương gia luôn muốn ta rời đi.”

Hắn bỗng nhiên lắc đầu, thanh âm rầu rĩ: “Nàng biết ta nói gì mà.”

“Chẳng lẽ không còn nhiệm vụ tiếp theo sao?”

“Ta không có nhiệm vụ nữa.” Ta dở khóc dở cười, “Cũng sẽ không đi.”

“Nhiệm vụ cuối cùng là thành hôn với chàng, sau khi nhiệm vụ thành công sẽ sống lâu trăm tuổi, cho nên mong phu quân có thể cùng ta sống lâu trăm tuổi nha.”

Thân thể Lương Tùng run lên: “Mới vừa rồi nàng gọi ta là gì?”

“Ta...”

Lời còn chưa dứt, Lương Tùng đã hôn lên môi ta.

“Hôm qua còn chưa có động phòng hoa chúc, phu nhân nên bồi thường cho ta rồi.”

(END)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play