1.
Thượng Tiêu năm thứ ba, Tiêu Dĩ Ngự đăng cơ, tức phong thái tử phi Lê An làm hậu.
“Nương Nương, lễ đại điển phong hậu hôm nay sẽ có sứ giả tới chơi đấy, nghe nói rất náo nhiệt ~” Nha hoàn Xuân Nhi đứng bên cạnh nói chuyện với ta.
Cô ấy đội mũ phượng lên cho ta, kích động không thôi nói: “Từ Đông Cung cho tới đây, hậu viện trừ người ra thì không có nữ nhân nào khác. Hoàng Thượng đối với người thật sự rất dụng tâm luôn ~”
Ta được tiên hoàng tứ hôn cho Tiêu Dĩ Ngự, kết hôn ba năm vẫn luôn tương kính như tân*.
*Ý chỉ việc tôn trọng lẫn nhau
Hắn bề bộn chính sự, ta xử lý nội vụ, thỉnh thoảng gặp mặt sẽ ngủ lại chỗ ta.
Trong Đông Cung không có nữ quyến khác, hẳn cũng là do hắn bận quá, ngủ còn không có thời gian nữa kìa.
Bên tai lại vang lên mấy lời dạy bảo của Thái Hậu lúc trước đối với ta:
“Trở thành Hoàng Hậu rồi thì đừng có tị nạnh như lúc trước nữa, ngươi phải thay Ngự Nhi chọn cho nó hậu cung phong phú có dung mạo đoan chính một chút, đừng để người khác truyền ra lời đồn không hay.”
“Về việc con nối dõi... thái y nói hai đứa đều không có vấn đề gì, ngươi không thể cố gắng thêm chút sao?”
Ta ủ rũ xoa xoa chân mày, thật sự không phải do ta tị nạnh hay gì.
Là do bản thân Tiêu Dĩ Ngự không mặn mà chuyện nam nữ, ta còn có thể làm gì được nữa chứ...
Về việc con nối dõi, bảo mỗi ta cố gắng thì có ích lợi gì chứ...
“Leng keng ~”
Giờ Tỵ đã tới, đại điển phong hậu bắt đầu.
Ta phủ thêm khăn choàng, đứng dậy: “Đi thôi.”
2.
Thảm đỏ trải dài từ bên ngoài cửa cung cho tới tận trên đại điện.
Tiêu Dĩ Ngự ngồi trên chính giữa long ỷ, áo choàng gấm màu đen, trông vô cùng uy nghiêm.
Lúc nhìn thấy ta, ánh mắt hắn hơi nhu hòa đi.
“Hoàng Hậu.”
Ta có hơi hoảng hốt, khoác nhẹ lên cánh tay của hắn, ngồi xuống ghế phượng, chứng kiến người người quỳ xuống lễ bái.
“Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiêu Dĩ Ngự kéo tay ta, thấp giọng nói,
“Sao Hoàng Hậu không nhìn trẫm?”
“Không có...” Ta nhỏ giọng phủ nhận, lại ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tầm mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía... đỉnh đầu của Tiêu Dĩ Ngự.
Một thanh tiến độ trong suốt đang lập lờ trên đầu hắn, vừa mới nãy khi nhìn thấy ta, nó tăng lên một ít, hiện tại đã là 60%.
Nhìn chữ viết phiêu phiêu bên cạnh, ta có chút hốt hoảng.
Thanh tiến độ tâm trạng?
Cái quỷ gì vậy chứ??
Ta dậy sớm quá nên bị đầu váng mắt hoa rồi ư?
Nhìn đại thần bốn phía cùng các cung nữ ở xung quanh, cũng không thấy ai lộ ra biểu hiện khác thường gì.
Chỉ có ta có thể thấy???
Nhận thấy được tầm mắt của ta, Tiêu Dĩ Ngự hơi cong môi, “Trẫm biết hôm nay trẫm rất anh tuấn, nhưng mong Hoàng Hậu có thể nhẫn nhịn một chút.”
Cùng lúc đó, thanh tiến độ tâm trạng lại lóe lên ~ 70%.
Ta, “...”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngắm Bắn Hồ Điệp2.
Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ3.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân4.
Đầu Quả Tim=====================================
Sau khi miễn cưỡng chấp nhận trên đầu Tiêu Dĩ Ngự có một thứ đồ thần kỳ xong, đại điển phong hậu liền bắt đầu, quá trình phức tạp mà nhàm chán.
Đọc lệnh sắc phong, nhận lệnh xong, lại bị đủ loại quan lại hạ thần chúc phúc hành lễ.
Rốt cuộc vào lúc ta mơ mơ màng màng sắp ngủ, yến hội mới chính thức bắt đầu.
Sứ giả Bắc Sở tiến lên lễ bái, “Cùng chung vui mới đại điển phong hậu của Tiêu Quốc, tiểu công chúa Bắc Sở của chúng ta đặc cách dâng lên một điệu múa.”
Nhìn thiếu nữ linh động tươi cười đứng bên cạnh sứ giả, ta nháy mắt đã hiểu được ý tứ của bọn họ.
Hòa thân.
Sau đại điển lập hậu, tất nhiên sẽ phải lấp đầy hậu cung, Bắc Sở cử một cô công chúa tới đây là để biểu thị lòng giao hảo thành tâm giữa hai nước, ta gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”
3.
Công chúa Bắc Sở Thượng Quan Linh nhảy theo nhịp trống, làn váy bay bay.
Nhớ tới lời Thái Hậu dạy bảo, ta nhìn Thượng Quan Linh thật cẩn thận, thân phận hợp, vẻ ngoài không tệ, thích hợp thu vào hậu cung.
Lại lặng lẽ liếc qua Tiêu Dĩ Ngự.
Thần sắc hắn nhàn nhạt, thanh tiến độ trên đỉnh đầu hiển thị 50%, nhìn không ra là đang vui hay đang tức giận nữa.
Ta rót rượu cho hắn, săn sóc nói: “Thượng Quan Linh này nhìn qua khá ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”
Tiêu Dĩ Ngự liếc ta: “Hoàng Hậu thấy sao?”
“Rất tốt ạ.” Ta thưởng thức nhìn Thượng Quan Linh đang nhẹ nhàng nhảy múa bên dưới, “Nếu Bắc Sở đã cố ý hòa thân, vậy liền có thể làm tỷ muội rồi.”
Hắn không nói gì, nhưng thanh tiến độ trên đầu lại hiển thị ~ 20%.
Ta sửng sốt, không thích hả?
Ta châm chước cách dùng từ một chút, lại tiếp tục nói, “Có điều cũng không cần sốt ruột quá...”
Tiêu Dĩ Ngự nhàn nhạt gật đầu, “Nghe Hoàng Hậu cả.”
Giây tiếp theo, thanh tiến độ đã tăng lên ~ 50%.
Ta, “...?”
Một khúc nhạc qua đi, Thượng Quan Linh nhảy đến mồ hôi rịn ra, đôi mắt sáng ngời nhìn qua đây.
“Từ nhỏ ta đã ngưỡng mộ đất của Đại Tiêu rồi, có thể ở lại nơi này có được không?”
Lời này quá mức thẳng thắn lộ liễu, chúng đại thần sôi nổi bàn tán.
Ta cũng nhìn về phía Tiêu Dĩ Ngự.
Hắn nói, “Có thể.”
4.
Thượng Quan Linh ở lại trong cung, cũng không được sắc phong, chỉ nhận được lễ đãi thượng khách của Đại Tiêu.
Ta sắp xếp cho nàng chỗ ở xong, lại xoay người đi tìm Tiêu Dĩ Ngự.
Trong đầu vẫn luôn ghi nhớ lời Thái Hậu dạy bảo, ta vừa vào ngự thư phòng liền bắt đầu mài mực cho hắn.
“Trẫm chỉ phê tấu chương, không phải chép kinh thư.”
Tiêu Dĩ Ngự không nhìn nổi nữa, đem nghiên mực để sang một bên, “Hoàng Hậu có việc gì sao?”
Nhìn hắn có vẻ tâm tình không tệ.
Ta nói, “Hậu cung trống trải quá, hay là thần thiếp giúp người tuyển mấy vị phi tử nhé?”
Tiêu Dĩ Ngự mở tấu chương ra, không mặn không nhạt nói, “Nghe Hoàng Hậu.”
Giây tiếp theo, thanh tiến độ tâm trạng hiển thị ~ 0%.
Ta, “???”
Tiêu Dĩ Ngự nâng mắt nhìn ta, “Còn có việc gì nữa không?”
Ta chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ không muốn nạp phi của hắn, nhưng còn việc con nối dõi Thái Hậu nói thì...
Bình thường, ta với Tiêu Dĩ Ngự đều khách khí với nhau, không hề giống các cặp phu thê thông thường tý nào, loại chuyện này biết nói với hắn kiểu gì đây...
Ngượng ngùng một lúc lâu, trên mặt ta hơi nóng lên, nhỏ nhẹ nói, “Vậy đêm nay, tới phòng thiếp nhé?”
Thanh âm càng về sau càng nhỏ như muỗi kêu.
Tiêu Dĩ Ngự khựng lại một chút, buông tấu chương, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cúi đầu gãi gãi cái bàn gỗ, cái bàn này đúng là cứng thật...
Hắn đột nhiên phất tay áo đứng lên, giữ lấy tay ta, thần sắc thản nhiên, “Nghe Hoàng Hậu.”
Giây tiếp theo, thanh tiến độ tâm trạng hiển thị ~ 100%.
Ta, “???”
5.
Liên tiếp vài ngày, Tiêu Dĩ Ngự đều ngủ ở chỗ ta, đồng thời ta cũng đều phải đỡ eo đi thỉnh an Thái Hậu.
Thái Hậu đang nằm phơi nắng bên ngoài, chỉ nói ta nghỉ ngơi cho tốt.
Mỗi đêm thanh tiến độ trên đỉnh đầu Tiêu Dĩ Ngự đều sẽ đạt max, hắn như sinh long đoạt hổ tận tâm tận lực, ta lại không thể chống đỡ được.
Cha ta cũng sai người truyền tin tới đây, nói tâm trạng của Hoàng Đế rất tốt, ngay cả cha ta lên triều ngáp một cái cũng không phê bình...
“Nương nương.” Xuân Nhi từ bên ngoài Phượng Hi cung bước tới, “Công chúa Bắc Sở Thượng Quan Linh cầu kiến.”
“Triệu nàng vào.”
Thượng Quan Linh nhảy nhót đi vào, lại không biết lớn nhỏ quy củ lễ nghĩa, “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng đâu?”
Xuân Nhi đổi sắc mặt, đang định nói gì đó.
Ta phất tay, bảo nàng ra ngoài pha trà.
Lại nhìn về phía Thượng Quan Linh, hỏi, “Tìm Hoàng Thượng có chuyện gì?”
Nàng ta cười ngây thơ, “Hoàng Thượng đẹp, tìm hắn chơi.”
Ta ăn một miếng điểm tâm, trong đầu hiện ra bộ dáng của Tiêu Dĩ Ngự.
Ừm, đúng là rất đẹp.
Thượng Quan Linh kéo kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói, “Phụ Vương bảo ta phải nỗ lực gả cho Hoàng Đế Đại Tiêu, Hoàng Hậu nương nương, ta có thể gả không?”
Dừng một chút, ta không chút dấu vế đánh giá Thượng Quan Linh trước mặt.
Chỉ mới khoảng 16, 17 tuổi, ngoan ngoãn hoạt bát.
Nhưng lại không biết lựa lời nói, hoặc cũng có thể là... tuyên chiến?
Ta cười cười, “Chuyện này ta không quyết được, Hoàng Thượng thích cô, cô có thể gả cho ngài ấy.”
“Nhưng mà đã nhiều ngày rồi ta không gặp được Hoàng Thượng...” Thượng Quan Linh rõ ràng rất thất vọng, “Các cung nhân đều nói Hoàng Thượng thường xuyên tới chỗ người.”
Xuân Nhi nghe được, mặt đen xì.
Ta nhấp một ngụm trà, từ từ nói, “Vậy biết làm sao bây giờ? Bổn cung cũng không có cách...”
Thượng Quan Linh hơi hé miệng, cuối cùng lại xấu hổ nói, “Hoàng Hậu nương nương, các nàng đều nói... nương nương... cái đó, nương nương có thể nói Hoàng Thượng tới chỗ ta mấy ngày mà.”
“Làm càn!”
Ở cửa đại điện truyền tới tiếng quát lớn