15.

Tôi chưa bao giờ cưỡng cầu những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Bởi vì có cưỡng cầu cũng không chiếm được.

Dù có nỗ lực thế nào đi nữa cũng chỉ là làm việc vô ích mà thôi.

Hồi nhỏ, khi một mình ở trên đường cái cũng chưa từng nhìn chiếc váy xinh đẹp trong tủ kính.

Giờ trưởng thành rồi, cũng hiểu khoảng cách giữa tôi và Sở Án quá rộng lớn, cho nên cũng phải thu lại những tâm tư không nên có một cách nhanh nhất.

Chỉ cần giữ khoảng cách, chú tâm vào việc học, vậy thì sẽ bình bình an an không xảy ra chuyện gì nữa.

Chờ sau này rời khỏi nhà họ Sở, tôi và hắn sẽ không còn liên quan gì tới nhau.

Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện, hiện thực mãi mãi không giống như những gì tôi tưởng tượng ra.

Có lẽ vận mệnh đã sớm hạ mình, kết cho tôi và hắn một sợi tơ không thể tách rời.

16.

Sau khi Sở Án về nhà, không khí trong nhà trở nên rất kỳ quái.

Mọi người không chỉ không dám lớn tiếng nói chuyện mà ngay cả việc hít thở thôi cũng trở nên vô cùng cẩn thận.

Còn thêm cả cha Sở và Sở Tuân cũng đều không phải kiểu người thích nói chuyện nữa.

Ở trong bầu không khí áp lực này lâu, tôi cứ cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đã không còn được bình thường nữa.

Tuy Sở Án kiêu ngạo lại khó chiều, cả người toàn là gai nhọn, nhưng còn chưa tới mức mà ai ai cũng phải e sợ, tránh còn không kịp như vậy.

Đáng tiếc, người ở dưới mái hiên, mặc dù trong lòng có tò mò thật, nhưng tôi cũng không dám hỏi nhiều. Qua ngày nào hay ngày ấy vậy.

Ciếc Cayenne màu đen của Sở gia vốn là để dùng đưa đón tôi với Sở Án cùng đi học, nhưng tôi cố ý muốn giữ khoảng cách với hắn cho nên không lâu sau đã chủ động đưa ra đề xuất muốn tự mình di chuyển hằng ngày.

Cũng không phải yêu cầu quan trọng gì, cha Sở cũng không có từ chối tôi.

17.

Ngày tháng xuôi nước xuôi gió cũng không được lâu lắm.

Tháng 10, khi tan học, tôi ra khỏi cổng trường thì bị người phía sau bịt hai mắt lại, kéo vào hẻm tối.

Cái ót đột nhiên đụng phải vách tường, tầm nhìn thoáng chốc đã choáng váng đầy sao trời.

Có thứ chất lỏng dính dính lại mang theo mùi máu chảy xuống, gió bên tai không ngừng thổi.

Một lúc sau, khó khăn lắm mới đỡ tường đứng vững được.

Tôi cúi đầu lấy lại bình tĩnh, trước mặt truyền tới thanh âm trêu đùa lại nặng nề khó nghe.

“Mày bây giờ sống sung sướng quá nhỉ, Thời Vũ.”

Thanh âm kia… thật sự quá quen thuộc.

Tôi nâng mắt lên, nhìn thấy một gương mặt dữ tợn.

Là Vương Nhạc.

Trong nhà cha mẹ nuôi có rất nhiều trẻ con, gã là một trong số đó.

Sau khi bọn họ bị bắt vào tù, gã cũng theo đó mà mất liên lạc.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này.

“Tới tìm tôi làm gì?”

“Làm gì?”

Trên mặt người nọ lộ ra vẻ đắc thắng lại trào phúng, ngay sau đó liền duỗi tay gắt gao tóm chặt lấy cằm tôi, cúi người kề sát vào, bức tôi đối diện với gã.

“Leo lên được cành cao rồi, quên luôn mình họ gì hả? Đứa bò ra từ cống ngầm như mày sẽ không phải tự nhiên mà tốt số được hào môn nhận nuôi đâu, cho rằng bản thân đã biến thành phượng hoàng rồi?”

Sự ghen ghét mãnh liệt ở trong mắt gã rất rõ ràng.

Tôi cười khẽ: “Làm sao, bản thân không bò ra được thì không cho phép tôi có những ngày tháng tốt đẹp hả?”

“Mày là cái thá gì chứ?”

Giọng điệu gã bỗng nhiên cất cao lên, bộ mặt cũng trở nên càng thêm dữ tợn.

“Mày là cái thá gì chứ… Thời Vũ!”

“Mọi người đều lớn lên ở cùng một nơi, mày vốn dĩ nên cùng tao lăn lê dưới cống ngầm mới phải!”

Khi nói chuyện, động tác trên tay gã đã thay đổi, tay từ nắm cằm tôi chuyển sang nắm lấy đầu tôi, ngay sau đó đột nhiên dùng lực mạnh, nắm tóc tôi tàn nhẫn đập mạnh lên trên tường.

Đau đớn đến thấu tim trong nháy mắt lan ra mỗi ngóc nghách trên cơ thể tôi.

Trước mặt tôi là một kẻ điên đã toàn toàn mất đi lý trí.

Tôi không hề nghi ngờ, nếu cứ để gã tiếp tục tùy ý thì tối hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này, chết ở trong ngõ nhỏ này.

Nhưng mà một chút sức lực cùng ý thức đều đang dần trôi đi, cảnh vật trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

Ngay cả mở miệng kêu cứu cũng làm không được, huống chi là bốn phía căn bản cũng chẳng có người qua đường nào đi qua.

Không.

Cho dù có tới thì sao chứ…

Họ sẽ cứu tôi sao?

Lại có thể cứu được tôi sao?

Tiếng kẻ điên kia điên cuồng mắng nhiếc lọt vào tai tôi, biến thành một mớ tạp âm mơ hồ không rõ ràng.

Mí mắt càng ngày càng nặng, cảm giác đau đớn ở phía trước cũng đang dần mất đi.

Chỉ đáng tiếc.

Cả đời này của tôi, còn chưa từng trải qua một ngày thật sự chân chính được vui vẻ.

Một khắc trước khi ý thức hoàn toàn rơi vào bóng tối, giữa một mảnh mông lung, tôi nhìn thấy ở đầu con hẻm, chỗ có ánh sáng chiếu tới, dường như có một bóng người đang đi qua đây.

Là ảo giác phải không.

Đã là lúc này rồi mà tôi còn vọng tưởng có người sẽ tới cứu rỗi tôi chứ.

19.

Tôi bị tiếng còi ô tô làm cho bừng tỉnh.

Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn nằm ở trong con ngõ nhỏ tối tăm kia.

Bên cạnh là Vương Nhạc đang bất tỉnh, trán gã có vết máu, hẳn là bị đánh đến ngất đi.

Tầm mắt dịch chuyển về phía trước.

Giữa mày thiếu niên nhíu lại, đang nhắm mắt dựa ngồi ở ven tường, một tay gác lên đầu gối.

Thân ảnh lúc trước tôi nhìn thấy không phải là ảo giác.

Giờ phút này, ánh đèn trong ngõ nhỏ mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ được tình huống của hắn rốt cuộc thế nào, trong lòng tôi không khỏi lo lắng.

Tôi nhịn lại cảm giác đau đớn trên trán, đi vòng qua người Vương Nhạc, nhích lại gần thiếu niên bên kia, thử gọi hắn:

“Sở Án?”

“Hửm.”

Còn có ý thức là tốt rồi.

Tôi nhẹ nhàng thở ra.

“Sao…” Tôi nhìn Vương Nhạc, “Sao không báo cảnh sát?”

“Không có sức nói chuyện.” Hắn vẫn nhắm mắt như cũ.

Ngừng một chút lại bổ sung thêm: “Điện thoại cũng hết pin rồi.”

Thôi xong rồi, trái tim đột nhiên trùng xuống.

Hôm nay tôi ra khỏi nhà cũng không có mang theo điện thoại di động.

“Vậy chúng ta ra ngoài tìm người giúp nhé?”

Thanh âm Sở Án nghe chẳng có sức lực gì, chắc là vừa rồi bị thương ở đâu đó.

Tôi không dám động loạn, chỉ có thể thử hỏi một câu.

Nhưng rất lâu cũng không có ai trả lời.

Tôi nỗ lực đứng lên, đi tới trước mặt hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo hắn, lại gọi hắn một tiếng.

Hàng mi dài của hắn run run, rốt cuộc cũng chậm rãi nâng mắt lên.

“Cậu không sao chứ?” Tôi hỏi hắn.

“Có việc?” Thanh âm khàn khàn.

Lúc này trùng hợp có ánh đèn xe chiếu sáng ở đầu hẻm.

Ánh sáng đột ngột lướt qua trong chớp mắt, tôi cuối cùng cũng thấy rõ, sắc mặt Sở Án lúc này trắng bệch như tờ giây, trên trán thấm một tầng mồ hôi lạnh.

Tầm mắt dịch chuyển xuống một chút, tôi thấy chỗ cổ tay hắn có máu đang chảy.

Tôi giống như bị hỏa thiêu, thu hồi tay, run giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Giờ tôi không có sức đứng lên,” Hắn lại nhắm hai mắt lại, “Tự cậu ra ngoài tìm người giúp đi.”

“Chú ý an toàn.”

Tôi sinh ra đã hai bàn tay trắng, cho tới nay vẫn là hai bàn tay trắng.

Đây vẫn là lần đầu tiên tôi có cái cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó thế này.

Không dám trì hoãn quá lâu, tôi đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài đầu hẻm.

19.

Bệnh viện, ánh sáng trắng bệch xuyên suốt cả hành lang.

Tôi ngồi ở cửa phòng giải phẫu, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Sở Tuân.

Càng không dám ngẩng đầu nhìn ba chữ tàn nhẫn “đang cấp cứu” đang hiển thị trên màn hình.

Sở Án có bệnh tim bẩm sinh, không có ai nói cho tôi biết điều này.

Áy náy, hối hận, thấp thỏm, bất an, tôi cứ thế ngồi suốt một đêm.

Khi phía Đông đã sắp sửa nhô lên những tia sáng, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, bác sĩ chậm rãi đi ra ngoài.

May mắn, là tin tốt.

Đêm qua người nhà họ Sở vội vàng chạy tới bệnh viện, giờ phút này hẳn là không có một ai nguyện ý nhìn thấy tôi.

Thấy Sở Án không sao nữa, tôi cũng thức thời rời đi.

Một khắc khi ra khỏi đại lâu của bệnh viện, tôi giương mắt nhìn trời xanh không có một bóng mây, trong sạch tới kỳ lạ.

Đại khái là thời tiết quá tốt làm cho tôi sinh ra ảo giác.

Khi đó tôi thế nhưng lại thực sự cảm thấy, việc này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ bất đắc dĩ mà thôi.

Lúc ấy tôi lại không biết rằng.

Dây thừng luôn chọn chỗ mỏng mà đứt, vận rủi cũng luôn nhắm tới những người mệnh khổ.

Tất cả những khó khăn khổ cực đó, cũng chỉ là khởi đầu cho chuỗi sự việc phía sau mà thôi.

20.

Sau khi cha mẹ nuôi tôi đi tù, tôi cho rằng mình đã dứt ra được khỏi quá khứ, có thể lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Nhưng luôn có “cố nhân” từ trước đó còn nhớ tới tôi.

Giống như lệ quỷ bò ra từ dưới vực sâu, giương nanh múa vuốt, tùy ý kêu gào, muốn đem tôi từ trên thế gian kéo lại vào trong vực sâu vạn trượng.

Từ ngày đó trở về sau, bất luận là đi học hay tan học, cha Sở đều sắp xếp người đưa đón tôi.

Cuối tuần, kỳ nghỉ, nếu không có chuyện gì quan trọng cần làm, tôi thậm chí còn không ra khỏi cửa.

Những mà, vô dụng thôi.

Những người đó, bọn họ như bóng với hình, căn bản không thể thoát được.

Chủ nhật, tiết mỹ thuật trong trường tổ chức hoạt động, một giáo viên dẫn theo cả lớp ra ngoài vẽ tranh cảnh vật.

Đang đi ở trên đường cái, cách đám người ồn ào náo nhiệt một khoảng, tôi chỉ quay đầu lại vội vàng thoáng nhìn một chút thôi cũng đã nhìn thấy tầm mắt của Vương Nhạc.

Gã đứng ở cuối phố, hai mắt không chút dịch chuyển nhìn chằm chằm vào tôi, giống như con sói đói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Tôi giống như bị đóng đinh tại chỗ, bước chân như rót chì không thể nào cử động, tầm mắt cũng không thể rời đi trong phút chốc.

Hồi lâu sau, Vương Nhạc đầy khiêu khích, mở mồm đầy ác ý làm ra một khẩu hình với tôi.

“Chờ đó.”

Trong nháy mắt, một trận hàn ý ghê tởm đến làm người ta sợ hãi chậm rãi bò lên từ phía sau lưng tôi.

21.

Có một đoạn thời gian khá dầi, tôi vẫn luôn có cảm giác mình bị người ta theo dõi.

Nhưng gần đây, cái cảm giác này bỗng nhiên biến mất.

Tôi biết, đây là sự bình yên trước cơn bão táp.

Sáng ngày hôm nay, trời trong nắng ấm, bình thường như mọi ngày, nhưng ánh mắt các bạn học nhìn tôi đều rất quái dị.

Tình trạng lơ mơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra diễn ra suốt cả một buổi sáng, cho tới tiết thứ tư, rốt cuộc cũng có người nhắc tôi lên diễn đàn trường học xem tin tức.

Nhân lúc đang nghỉ trưa, tôi liền đi lên trên sân thượng.

Tôi kéo khóa áo đồng phục lên tận cổ, hít sâu một hơi, mở điện thoại ra.

Trên diễn đàn trường trung học số 1, vô số bài viết có liên quan tới tôi nhảy ra như tên lửa.

Thời Vũ lớp 11 ban 9.

Là một cô nhi có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi, bị chính cha mẹ ruột vứt bỏ.

Sau đó đi theo một tập thể lừa đảo phạm tội mà lớn lên, đã làm không ít chuyện dơ bẩn.

Sở dĩ được đưa về nhà họ Sỏw là bởi vì cô ta đã “hiến tế” chính mình cho cha của Sở Án.

Lời đồn nổi lên bốn phía, thật giả lẫn lộn, mà giả thì chiếm đa số.

Càng nói càng thái quá, càng mắng càng vô căn cứ.

Nhưng miệng đời không thể cản được.

Quá khứ âm u mà tôi từng trải qua, vết sẹo mà tôi tận lực giấu ở dưới đáy lòng, cứ như vậy, bị đám người ghê tởm không chút liên quan cũng không hề có bằng chứng mưu hại, cứ thế thông cáo cho toàn thiên hạ biết.

Tôi đã hoàn toàn trở thành một đề tài bàn tán, một đứa bị người đời chê cười phỉ nhổ.

Gió trên sân thượng rất mạnh, thổi cho đầu óc tôi cũng không được thanh tỉnh nữa.

Điện thoại vẫn đang liên tiếp nhảy ra hàng loạt tin tức, âm thanh thông báo tới khiến tôi phát phiền, cực kỳ chói tai.

Tôi ấn tắt màn hình, đứng ở cạnh rào chắn, nhìn từ trên xuống.

Trong nháy mắt đó, trong lòng tôi suy nghĩ, có phải nếu nhảy từ trên này xuống thì hết thảy đều sẽ chấm dứt không.

Tay cũng đã đặt được lên rào chắn rồi, nhảy xuống được thì tốt quá.

Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tôi cầm lấy điện thoại, mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình.

Là Sở Án.

Sau khi ấn nghe, đầu bên kia truyền tới tiếng nói trong trẻo của thiếu niên, còn hơi nhiễm chút ý cười, hỏi tôi tối nay có muốn cùng nhau về nhà không.

Tôi hơi hé miệng, lại không thể nói ra được lời nào.

Đúng lúc này, có máy bay lướt qua tầng mây, khoan thai lưu lại một vệt trắng xóa trên bầu trời màu xanh đại dương.

Tôi cũng vì thế mà thu tay về, lui lại đằng sau vài bước, rời xa rào chắn đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play