10.

Hai tiếng sau, mẹ Tạ nhìn thấy tôi với Tạ Dung Xuyên tay trong tay đứng chung một chỗ, trầm mặc một lúc lâu.

Bà suy nghĩ tìm từ rất lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được mắng chúng tôi dở hơi: “Điều kiện nhà chúng ta tuy tốt thật nhưng hai đứa cũng không thể phá gia như thế chứ, nào có ai mới bay qua đó liền bay về luôn? Sao hai đứa không ở lại chơi hai ngày?”

Tôi và Tạ Dung Xuyên hai mặt nhìn nhau.

Vừa mới nãy cũng quên mất vụ này.

Nhìn bộ dáng cúi đầu không dám lên tiếng của chúng tôi, mẹ Tạ giận dữ nói: “Được rồi, rửa tay vào ăn cơm!”

Tôi với Tạ Dung Xuyên tung ta tung tăng theo vào.

11.

Anh cả Tạ gia đã nghe mẹ Tạ nói tiền căn hậu quả của việc này.

Hắn không khỏi trêu ghẹo: “Anh nói chú mày sao lại có địch ý lớn với anh như vậy chứ, thì ra là coi anh thành tình địch?”

Đầu Tạ Dung Xuyên đã sắp chạm tới cái bàn rồi.

Hơn nửa ngày sau, anh mới đúng lý hợp tình nói: “Giờ đầu óc em đang có vấn đề, không tính không tính.”

Tôi: “...”

Nói cũng tự nhiên thật đấy.

Anh cả thấy sắc mặt anh đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu, cũng không tiếp tục chọc ghẹo nữa.

Nhưng thật ra, Tạ Dung Xuyên vẫn luôn nhớ tới chuyện này, lúc lên lầu vẫn còn nhắc mãi: “Tuy rằng anh có lỗi một phần, nhưng đúng là người ban đầu có ý định liên hôn là anh ấy, về điểm này anh chắc chắn không lầm.”

Tôi nhất thời đắc ý vênh váo, buột miệng thốt ra: “Vốn dĩ là anh ấy mà, nhưng em đã dùng chút thủ đoạn...”

Nói tới đây, tôi lập tức phanh lại.

Hỏng rồi, lắm mồm rồi.

Tạ Dung Xuyên không chớp mắt nhìn tôi chằm chằm: “Hửm?”

Ánh mắt tôi bay loạn, nhưng lại không dám nhìn thẳng anh.

Tạ Dung Xuyên làm ra vẻ thương tâm thở dài: “Cũng không biết là ai lúc chiều còn nói có việc thì phải nói cho rõ ràng đâu, giờ lại muốn để anh suy nghĩ lung tung, haizz.”

Anh diễn quá chân thật, làm tôi cảm thấy không nói thì không phải người nữa.

Vì thế, tôi thanh thanh giọng nói, tận lực ngắn gọn giải thích: “Ai nha, cũng không có khác lắm so với anh nghĩ, ngay từ đầu đúng là định liên hôn giữa hai chúng em, nhưng không phải là em thích anh hơn sao, cho nên đã dùng chút thủ đoạn nhỏ để đổi người, anh cả cũng hoàn toàn không có ý kiến gì.”

Tạ Dung Xuyên cong cong môi.

Tôi nhân cơ hội đổi đề tài: “Em còn chưa hỏi anh đâu, lúc ấy anh nói thích em nên dùng chút thủ đoạn là thế nào?”

Tạ Dung Xuyên lại không giấu nữa: “Yêu thầm thôi, còn có thể làm sao nữa?”

Bộ dáng giả vờ trấn định của anh thực sự đáng yêu, tôi nhịn không được thò tới hôn một cái.

Ánh mắt Tạ Dung Xuyên tức khắc liền trở nên sâu thẳm.

Anh vừa ôm tôi lên đi vào bên trong, vừa nói: “Đúng lúc, anh cũng có việc muốn hỏi em.”

Tôi: “!”

Sau đó suốt cả buổi tối, Tạ Dung Xuyên đều không ngừng hỏi tôi, tôi nói thích anh là chuyện như thế nào?

Tôi bị anh hỏi tới xấu hổ, đơn giản trả lời anh: “Thấy anh đẹp trai thì thích thầm anh thôi, còn có thể làm sao chứ?”

Tạ Dung Xuyên hôn tới che trời lấp đất.

Đến cuối cùng, tôi chỉ có thể nghe được anh thấp giọng nói: “Em nói, muốn chờ anh chính miệng nói một câu anh yêu em đúng không.”

Anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Tôi mệt tới mức không mở nổi mắt, dưới đáy lòng lại yên lặng nói.

Em cũng vậy.

(END)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play