Edit : Tiểu N
La Dụng biết rằng Dương Đại Lang và những người khác vẫn luôn ám ảnh về xuất thân của mình. Trong thời đại mà thương mại không phát triển, không có ruộng đất cũng đồng nghĩa với việc không có chỗ dựa. Nhưng nhiều người vì không có chỗ dựa nên mới đi xa hơn người khác. Như Tô Tần nói: “Nếu ta có hai mẫu ruộng ở Lạc Dương, sao có thể đeo ấn tướng của sáu nước.”
“Có ruộng đất thì sao, vẫn không nuôi nổi thê nhi.” Một người Bình Di thở dài.
Ở chỗ họ, dù có ruộng đất nhưng không giống huyện Định Hồ, có những vùng đất phù sa lớn. Ngôi làng của họ nằm giữa núi, từ làng đến thôn Tây Pha phải đi đường núi, khắp nơi đều là núi.
“Nghe ta nói, lời của vị tráng sĩ vừa rồi rất đúng, làng các ngươi cách đây chỉ hai ngày đường, sau này có thể nuôi lợn trồng đậu để kiếm lợi chứ.” Một thương nhân lớn tuổi đến từ miền Nam nói.
“Hai ngày đường này cũng không dễ đi, giữa đường nhiều rừng núi, sợ gặp thú dữ.” Người Bình Di nói.
“Nếu các ngươi không dám đi, chi bằng để huynh đệ ta làm thay.” Vương Đương nói ngay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play