Lục Hương đang nói chuyện với Phó Cầm Huy, nhìn thấy chị dâu hàng xóm chạy tới nói: “A Hương, cha em đánh nhau với Lâm Mộc rồi! Tên khốn đó còn rêu rao nói sẽ kết hôn với em. Chị chạy về trước, em phải cẩn thận một chút.”
Mẹ Lục nghe vậy, sợ tới mức nói năng cũng không lưu loát: “Không xảy ra chuyện chứ!”
Lục Hương đè nén lửa giận đang cuộn lên, cô vừa muốn đi, bị Phó Cầm Huy gọi lại: “Tôi đi xem thử, em ở nhà.”
Lục Hương nhíu mày nói: “Anh ta là nhắm vào tôi, không cần anh, để tôi!”
Phó Cầm Huy sững người, không ngờ cô trông vừa xinh đẹp vừa ngoan như vậy, nhưng tính cách lại có một loại sức sống dã tính hừng hực.
Lục Hương kéo mẹ Lục đi cùng, lúc Lục Đại Niên đánh nhau với Lâm Mộc, những chú bác làm việc trong ruộng đó đều tới giúp. Loại người như Lâm Mộc nhát gan sợ chuyện nhất, lần duy nhất thành công quật ngã Lục Đại Niên là do anh ta đánh lén.
Nhìn thấy nhiều nông dân muốn đánh anh ta như vậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Người trong thôn coi thường anh ta, thấy anh ta chạy nhanh, đuổi cũng không đuổi kịp. Tiện tay nhặt gạch đá từ trong ruộng đứng từ xa ném, lần lượt đập vào lưng anh ta, Lâm Mộc đau tới nhe răng trợn mắt chạy.
Khi Lục Hương tới, đã không nhìn thấy người nữa.
Mẹ Lục vội vàng kiểm tra Lục Đại Niên, thấy toàn thân ông dơ bẩn sau khi bị Lâm Mộc kéo lăn vài vòng trong ruộng, không bị thương nghiêm trọng gì, chỉ là bị lời nói khốn nạn của Lâm Mộc chọc tức mà thôi!
“Cái tên khốn kiếp đó.” Lục Đại Niên hung hăng nói.
Mẹ Lục cũng hơi giận, trên đời này không còn vương pháp nữa rồi.
“Tôi đi tìm trưởng thôn.” Người xung quanh tự xung phong nói.
Trước đây, mọi người không phát hiện Lục Hương xinh đẹp như vậy là vì cô rất ít khi ra ngoài, không ngờ nhà họ Lục lại giấu một mỹ nhân.
Người có mặt ở đây đều là đàn ông, dĩ nhiên hiểu cái tên bại hoại Lâm Mộc đó muốn làm gì.
Lục Hương nói: “Cha, cha xin nghỉ trước đi.”
Lục Đại Niên vẫn gắng gượng nói: “Không sao.”
Nhưng mẹ Lục ở bên cạnh lại tinh mắt phát hiện trên cánh tay của ông có vết máu. Người xung quanh vội vàng nói: “Anh về nhà băng bó trước đi!”
Lúc này Lục Đại Niên mới theo họ về.
Lục Hương về nhà liền viết một bức thư tố cáo, trước khi xuyên sách, cô từng đọc qua tình tiết trước đó, biết Lâm Mộc dựa vào thủ đoạn gì kiếm tiền.
Kiếp trước, anh ta cưỡng bức không thành, kiếp này, anh ta còn muốn giở lại trò cũ, lợi dụng dư luận để cô thân bại danh liệt, sau đó tới nhặt hời. Loại người này, chết không hết tội!
Lục Hương viết một bức thư tố cáo, còn đến nhà hàng xóm xin ba cọng lông gà, bưu tá nhìn loại thư này cũng ưu tiên gửi trước.
Sau khi gửi thư qua bưu điện, Lục Hương lục hết tất cả các túi tìm ra toàn bộ gia sản, hai hào năm xu, đến trạm xá mua một lọ thuốc tím một hào, bông là người của trạm xá cho, cầm về nhà khử trùng cho cha cô.
Phó Cầm Huy rất nhanh lại tới, mang theo mấy cái trứng gà. Thời này, lương thực hiếm có, cũng chỉ có khi kết hôn mới nỡ lấy ra.
Lục Hương vừa lau thuốc nước ở vết thương của cha, thấy Phó Cầm Huy lại tới.
Cô cũng thay đổi suy nghĩ, trước đây muốn sống cuộc sống chân thật một mình, rồi tìm một cơ hội kiếm chút tiền, nhưng cô đã đánh giá sai hoàn cảnh bây giờ.
Hoàn cảnh nông thôn bảo thủ, cô là sau khi thế gả về nhà, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, nếu cô kiên trì sống ở nhà, áp lực của cha mẹ cũng rất lớn. Hôm nay có Lâm Mộc, nói không chừng ngày mai còn có người khác.
Người trong thôn bây giờ đều giúp cô chửi người khác, nhưng lần sau thì sao, lần sau sau nữa thì sao. Cô không dám cược.
Phó Cầm Huy trầm mặc ít nói, không hay nói chuyện.
Nhìn thấy Lục Hương giống như đã đưa ra quyết định trọng đại gì, trịnh trọng đi tới, nói với anh: “Tôi muốn hỏi anh một câu, anh thật sự muốn sống với tôi, hay là giả vờ muốn sống với tôi?”
Nếu nói đàn ông có nhân phẩm tốt nhất trong thôn, cũng chỉ có Phó Cầm Huy. Lục Hương nằm lòng kiếp trước nên vẫn rất tin tưởng anh.
Phó Cầm Huy nói: “Thật đó.”
Trong lòng anh vẫn có chút truyền thống, từng bái đường chính là người một nhà. Anh luôn chạy tới nhà Lục Hương, mỗi lần chị ba Phó thấy đều cười anh đàn ông con trai không phù hợp.
Lần này, anh về thôn kết hôn tổng cộng xin nghỉ ba ngày, kết hôn một ngày, xảy ra chuyện một ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba. Anh còn phải đi làm, cực kỳ hi vọng Lục Hương theo anh về.
Lục Hương nói: “Sau khi kết hôn, ba trăm tệ đó mua lương thực cho nhà mẹ tôi, anh đồng ý không?” Trong thôn coi trọng sính lễ và của hồi môn, nhưng nhà Lục Hương ngay cả một bộ chăn đệm ra hình ra dáng cũng không có. Không có hồi lễ, người bình thường đều không tiếp nhận.
Phó Cầm Huy nói: “Được.”
Vốn dĩ mẹ anh bảo anh đưa sính lễ cho Lục Hương nên anh cũng móc tiền đưa cho cô.
Lục Hương nói: “Anh có yêu cầu gì với tôi cũng có thể nói.”
Phó Cầm Huy nghĩ một lúc: “Em có thể dịu dàng một chút không?”
Cái anh luôn thấy đều là Lục Hương choảng nhau với người ta.
Lục Hương nghe xong, nhíu mày lại, giống như cực kỳ không tán đồng kiểu ấn tượng cứng nhắc rằng phụ nữ nhất định phải dịu dàng, lời tới bên miệng, lại nghĩ tới Phó Cầm Huy giúp đỡ nhiều lần, bèn nuốt xuống: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Lục Hương ngừng một lúc, lại nói: “Phải rồi, hỏi thăm một chuyện, không có phiếu lương thực, có thể đi mua lương thực không?”
Phó Cầm Huy nói: “Tôi quen một người.”
Anh làm việc ở cung tiêu xã, bên đó có lương thực, đều là dựa theo phiếu cung cấp. Phó Cầm Huy quen công chức kho lương thực, đơn vị của họ đãi ngộ tốt, cộng thêm trong nhà có mấy công chức, lương thực được chia không ăn hết, hơn nữa còn có phiếu, dư ra đều bán ra ngoài.
Đơn vị của họ không chỉ có một mình anh ấy muốn bán lương thực, những người khác đều tìm anh ấy làm mối.
Phó Cầm Huy dẫn Lục Hương tới nhà anh ấy ở trong huyện, anh trai đầu trọc bán lương thực cười híp mắt: “Sao các người lại tới đây?”
Phó Cầm Huy nói: “Vợ tôi muốn mua lương thực, tôi nghĩ anh thần thông quảng đại, có thể mua được một ít lương thực không cần phiếu.”
Anh trai đầu trọc nói: “Dô, cậu đã kết hôn rồi, em dâu thật xinh đẹp. Chúng tôi đều buôn bán mối quen, nhưng chú Phó không phải người ngoài, chú cần bao nhiêu lương thực?”
Lục Hương hỏi giá lương thực, đắt hơn trong cửa hàng thực phẩm một chút, nhưng không cần phiếu nên cũng có thể chấp nhận.
Chợ đen trong huyện đắt hơn chỗ này nữa, người bình thường muốn mua chút lương thực không cần phiếu còn không biết mua thế nào.
Lục Hương mua 25kg dầu đậu nành, 50kg gạo, 50kg bột trắng, 50kg thô lương. Tổng cộng một trăm năm mươi tệ.
Lục Hương sảng khoái trả tiền, nhưng tìm xe kéo về còn phải tốn mười tệ nữa. Cô hơi xót số tiền này, nhưng hết cách, nên lấy vẫn phải lấy, loại đồ này không thể chở quang minh chính đại.
Vận chuyển đều đính kèm với nguy hiểm, dĩ nhiên người khác phải kiếm chút đỉnh.
Trả tiền xong, buổi tối họ nhận hàng ở đầu thôn là được.
Chuyện đã thành, mọi người đều có thể thở phào một hơi, lúc tán gẫu, Lục Hương mới biết anh trai đầu trọc còn có công việc lái xe ở kho lương thực.
Lục Hương nói: “Xe lớn của các anh có đến thôn chúng tôi không?”
Anh trai đầu trọc nói: “Có chứ!”
Lục Hương nói: “Cố gắng đi vòng đi, chỗ chúng tôi không thái bình lắm.”
Anh trai đầu trọc cười nói: “Ở đâu cũng không thái bình.” Dường như cũng không quá để tâm.
Lục Hương nói: “Thật đó, nghe nói trên đường còn có người chặn đường cướp bóc.”
Anh trai đầu trọc cười ha ha, sau đó nói: “Thời này đang nghiêm trị, ai dám cướp bóc, không phải tìm chết sao?”
Lục Hương thấy vậy cũng không khuyên nữa.
Sau khi cảm ơn anh trai đầu trọc, Lục Hương theo Phó Cầm Huy về, hai người ngồi xe buýt về thôn, khi lên xe đã hết chỗ. Hai người chỉ đành đứng, nhân viên bán vé xe buýt ra sức mời người lên xe, trên xe ngày càng chen chúc, hai người dựa rất gần nhau, trên đường còn có xóc nảy, Phó Cầm Huy một tay nắm thanh ngang, một tay bảo vệ Lục Hương không bị người khác va đụng.
Mấy lần phanh gấp, Lục Hương vô thức ôm eo của Phó Cầm Huy, cô phản ứng lại lập tức buông tay ngay.
Phó Cầm Huy tỏ vẻ chính trực, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, chỉ là trên tai có chút màu đỏ kỳ quái.
Lục Hương tới cổng thôn, xuống xe buýt cùng Phó Cầm Huy. Trên sống lưng anh đều bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, tai cũng đỏ, đường nét trên mặt lại càng thêm kiên nghị.
Họ đi tới nhà Lục Hương, lúc này phần lớn mọi người còn đang làm việc ngoài đồng, trên đường không nhìn thấy ai, ở ngoài sân nhà Lục Hương, nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi trong sân mất hồn mất vía.
“Mẹ.” Lục Hương gọi.
Mẹ Lục nhanh chóng lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười: “Hương Hương về rồi.”
Lục Hương biết cha mẹ đều là người thành thật, bây giờ bị đẩy lên đầu ngọn sóng, khỏi phải nói trong lòng dằn vặt biết bao.
Chỉ muốn để sự việc lắng xuống, ai ngờ còn gặp phải tên du côn Lâm Mộc.
Lục Hương nhìn Phó Cầm Huy bên cạnh, nói: “Mẹ, con theo anh ấy về nhà, sống đàng hoàng với nhau.”
Mẹ Lục vui mừng, nhưng lại sợ hô vô hình trung khiến Lục Hương có quá nhiều áp lực. muốn nhìn ra chút manh mối từ trên mặt cô.
Mẹ Lục muốn nói chuyện nhưng ngại Phó Cầm Huy bên cạnh.
Lục Hương đưa một trăm bốn mươi tệ trong túi mình cho mẹ Lục, nói: “Tiền này mẹ tuyệt đối đừng để ai biết. Giữ lại tiêu khi cấp bách, con với Cầm Huy mua cho mẹ chút lương thực, buổi tối tới, mẹ cứ giấu trong hầm đất, đừng để người khác nhìn thấy.”
Nơi họ sống đều là nhà cũ trước đây, nhà nào cũng có hầm đất, sau khi dựng nước, phần lớn đều bỏ hoang, có người về thị trấn, nhưng vẫn luôn không xử lý.
Mẹ Lục há miệng muốn từ chối, nhưng trong nhà thực sự cùng đường bí lối, nói: “Lương thực cha mẹ nhận, tiền này con giữ lấy.”
Từ nhỏ, cơ thể của Lục Hương đã gầy yếu hơn người khác, căn bản không làm đồng được, sau khi tới nhà họ Phó, bà sợ Lục Hương bị bắt nạt.
Lục Hương nói: “Mẹ, mẹ giữ lại đi, trong nhà cũng cần tiền.”
Một xu tiền làm khó anh hùng, chỗ cần dùng tiền rất nhiều. Cha mẹ Lục lại không phải người có tính dễ mở miệng với người khác, cho dù gặp phải chuyện khó xử, thông thường đều chống chọi một mình.
Lục Hương về nhà họ Phó là lối ra tốt nhất.
Nhưng mẹ chồng cô Tiêu Thái Liên là người hà khắc, cũng không biết có thể hòa hợp được không. Có tiền bên cạnh sẽ thoải mái hơn một chút.
Mẹ Lục nhìn Phó Cầm Huy nói: “Sau này hai đứa sống hòa thuận. Nếu Lục Hương có chỗ nào không đúng, con nói với mẹ, mẹ xử lý nó, nhưng tuyệt đối đừng đánh.” Nếp sống trong thôn cường hãn, đánh vợ là chuyện như cơm bữa, mẹ Lục không yên tâm.
Phó Cầm Huy nói: “Con không đánh phụ nữ.”
Mẹ Lục nói: “Vậy thì tốt. Ài, mẹ đi pha chút nước đường cho con.”
Phó Cầm Huy biết điều kiện nhà Lục Hương không tốt, nói: “Dạ thôi, con không uống.”
Mẹ Lục nói: “Con đừng khách sáo.”
Bà luống cuống tay chân, không biết đối diện với con rể mới thế nào.
Phó Cầm Huy vẫn muốn từ chối, bị Lục Hương ở bên cạnh ngăn lại.
Lúc này mẹ Lục mới vào nhà, Lục Hương nói nhỏ: “Không cho bà ấy làm chút gì bà ấy sẽ khó chịu, anh cứ uống đi.”
Phó Cầm Huy gật đầu, qua một lúc, mẹ Lục từ trong nhà bưng ra một bát nước đường đầy ắp, là dùng nước giếng pha, mát lạnh, uống vào trong miệng ngọt ngọt, là nước uống ngon nhất.
Phó Cầm Huy uống cạn một bát nước đường này.
Lúc này, mẹ Lục mới nở nụ cười: “Tiểu Phó, nếu không đủ, mẹ pha thêm cho con.”
Phó Cầm Huy nói: “Đủ rồi.”
Sau đó nhìn Lục Hương nói: “Theo tôi về nhà một chuyến, nói với gia đình một chút. Buổi tối hãy tới nhận lương thực.”
Lục Hương đáp: “Được.”
Hai người vừa muốn đi, nghe thấy một tiếng đùng từ bên ngoài truyền tới. Nhìn thấy trong sân bị ném vào một thứ, dùng giấy dầu gói lại, một đầu khác buộc vào cục đá.
Mẹ Lục đi tới nhặt đồ lên, cảm thấy bên trong giấy dầu có đồ, còn rất nặng.
Bà nói: “Hương Nhi, con với Tiểu Phó về đi.”
Trong lòng bà biết khả năng cao đồ này là của tên lưu manh Lâm Mộc đó ném, không cần vì loại người này mà ảnh hưởng tâm trạng.
Lục Hương có hơi lo lắng, do dự một chút, vẫn quyết định theo Phó Cầm Huy về nhà họ Phó một chuyến, nếu đã quyết định sống với nhau, hai người minh bạch, cũng đỡ có người nói ra nói vào.
Vừa muốn đi liền nghe thấy mẹ Lục thét lên một tiếng, sau đó có tiếng đồ rơi xuống.
Lục Hương quay đầu, trên tay mẹ Lục toàn là máu, trên đất lăn một cái đầu gà vừa mới bị chặt xuống.
Mẹ Lục không chuẩn bị tâm lý, sau khi mở ra bị dọa cho mất mật.
Lục Hương lập tức chạy ra sân, Lâm Mộc ném đồ xong đã sớm chạy biến. Trong nhà, Lục Đại Niên nghe thấy tiếng hét cũng đi ra, nhìn thấy đầu gà, cơn giận lại trào lên, vết thương vừa mới khép miệng suýt chút rách ra.
Phó Cầm Huy cũng đen mặt nói: “Loại người này không có ai trị anh ta sao?” Cứ để anh ta ngông cuồng như vậy?
Lục ương thấy mẹ Lục bị dọa thành thế này, nói với Phó Cầm Huy: “Anh về nhà nói với mẹ chồng một tiếng trước, tôi ở lại có chuyện phải xử lý.”
Phó Cầm Huy thấy Lục Hương rất tức giận, nói: “Được, tôi về nói một tiếng rồi tới tìm em.”
Lục Hương gật đầu.
Đợi sau khi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương nói với mẹ Lục: “Mẹ vào trong bình tĩnh lại trước, không sao. Anh ta là châu chấu sau thu, không nhảy được mấy ngày nữa đâu.”
Sắc mặt mẹ Lục tái nhợt, rửa tay thay đồ, ném cái đầu gà đó vào trong thùng nước rửa chén. Làm xong mọi thứ, trái tim vẫn đập bình bịch, bà phải mau chóng nằm một lúc, nếu không tim sẽ trướng đau.
Trong sân chỉ có Lục Đại Niên và Lục Hương, Lục Đại Niên nói: “Nào có cái lẽ này.”
Cả đời ông chưa từng mắng ai, bây giờ bị Lâm Mộc nhiều lần khiêu khích, bị ép bức đến tận cùng.
Lục Hương thấy trong mắt cha mình toàn là tơ máu, thở dốc, vô cùng đáng sợ.
Trò đùa quái ác này của Lâm Mộc, cùng lắm trưởng thôn chỉ quở trách vài tiếng, đối với Lâm Mộc mà nói, chẳng đau cũng không ngứa. Kẻ xấu vẫn phải do kẻ xấu trị.
Lục Hương nói với cha cô: “Cha, chúng ta đi giáo huấn Lâm Mộc một chút.”
Người này giống như sâu róm, không cắn người nhưng lại khiến người ta buồn nôn, không đánh anh ta xả giận, chết cũng không an tâm.
Lục Đại Niên tức tới mất lý trí, theo sau Lục Hương nói: “Đi.”
Lâm Mộc là côn đồ, có nhiều nơi ẩn nấp, bình thường sau khi gây sự phải trốn mười ngày nửa tháng là xong.
Vừa nhìn trúng Lục Hương liền nghe nói Lục Hương đã ở bên Phó Cầm Huy rồi, anh ta tức giận, lập tức nghĩ ra mười chiêu trò báo thù. Đây mới là chiêu đầu tiên. Anh ta còn ở trong nhà nhỏ suy nghĩ tối nay sẽ đi tìm Lục Hương tiếp.
Anh ta không có được sẽ hủy hoại, anh ta không tin Lục Hương dây vào loại côn đồ như anh ta, Phó Cầm Huy còn có thể chấp nhận cô.
Anh ta nghĩ rất đẹp, đột nhiên cửa bị đá ra, trong căn nhà tối om truyền tới ánh sáng chói mắt.
Lâm Mộc giật mình đang dùng cánh tay che ánh sáng cho mình, liền nghe một giọng nói trong trẻo: “Cha, Lâm Mộc quả nhiên ở đây, đánh!”
Lời vừa dứt, nắm đấm loạn xạ lần lượt vụt lên người anh ta, đau tới kêu bậy.
Lâm Mộc không ngờ anh ta trốn ở nơi kín đáo như vậy cũng có thể bị tìm thấy, anh ta nào biết Lục Hương xuyên sách.
Lục Đại Niên làm việc quanh năm suốt tháng, trên người toàn là cơ bắp, lúc này lửa giận dâng trào, hóa thành từng đợt nắm đấm sắt.
Mới đầu Lâm Mộc còn thử phản kháng, nhưng lại không thành công, bị đè chặt xuống đánh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc sưng mặt bầm mũi, anh ta muốn nói vài câu xin tha, ai biết vừa mở miệng ra liền bị đánh bay một cái răng.
Lục Đại Niên đánh điên: “Cho mày ức hiếp Hương Nhi này!”
Lục Hương nói: “Cha, đủ rồi.”
Lâm Mộc cũng vội vàng nói: “Đừng đánh nữa.”
Lục Đại Niên lại cho anh ta một đấm, Lâm Mộc đau tới mức chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí. Anh ta vừa nhe răng đã ảnh hưởng tới vết thương trên mặt.
Nhưng năm qua, anh ta chưa từng bị đánh thế này, giống như nếu không ngừng lại, thật sự sẽ bị đánh chết.
Lúc này, Lục Đại Niên thu tay, trong mắt Lâm Mộc xẹt qua một tia phẫn hận. Nhưng Lục Đại Niên vừa giơ tay, anh ta lại sợ tới lăn lê bò lếch trốn ra sau: “Tôi sai rồi, tôi không phải người, tôi là cầm thú.”
Nói chuyện đều lọt gió.
Lục Hương nói: “Rốt cuộc là ai bảo anh tới gây sự với tôi?”
Lục Đại Niên nhìn Lục Hương, không biết cô nói vậy là có ý gì.
Lâm Mộc xưa giờ không có tiết tháo gì, nào có thể bao che người khác, nói: “Là dì hai tôi.”
Lục Đại Niên bị câu nói này của anh ta đả kích nặng nề.
Dì hai của anh ta chính là bác gái của Lục Hương, là chị dâu của ông, sao còn có thể ra tay nhẫn tâm như vậy?
Lục Hương cố ý để Lục Đại Niên nghe thấy lời này. Ông thành thật còn có chút lễ phép đần độn, cũng rất tôn kính bác gái Lục.
Đã tới lúc để ông từ bỏ ảo tưởng rồi.
Lâm Mộc nhìn ra Lục Đại Niên khó tin, anh ta bị đánh lâu như vậy, thấy Lục Đại Niên như thế này, có một loại khoái cảm báo thù: “Là dì hai tôi nói Lục Hương giành nhân duyên tốt của em gái Lục Chiêu Đệ, bảo tôi giáo huấn cô ấy một chút.”
Mỗi một câu nói của Lâm Mộc khiến sắc mặt Lục Đại Niên tái đi một phần.
Là bà ta đề ra việc tráo dâu trước, sau khi bại lộ, biến thành ba ba rụt cổ, nước bẩn đều hắt lên người Lục Hương.
Âm mưu không được như ý, bà ta còn bảo Lâm Mộc tới quấy rối, Lục Đại Niên nhìn thấy chị dâu mình tôn trọng nhiều năm như vậy thế mà lại là loại người này, trong lòng bi ai vô cùng.
Lâm Mộc nhìn dáng vẻ này của Lục Đại Niên, nói tới nghiện: “Dì hai tôi nói, dù sao thì Lục Hương cũng có tiếng xấu, không ai thèm nữa, nước phân không chảy ruộng ngoài…”
Lời vừa dứt, bị Lục Hương tiện tay cầm một cái chổi hung hăng quất lên người anh ta.
Toàn thân Lâm Mộc bị đánh tới thương tích đầy mình, kêu rên một tiếng, khiến Lục Đại Niên hồi thần.
Lục Hương nói: “Dì hai anh không phải dạng tốt lành gì, tới lúc đó lớn chuyện, bà ta sẽ phủi sạch quan hệ, đây cũng không phải lần đầu bà ta dùng chiêu này. Nếu không phải bà ta, anh cũng không tới mức bị đánh thành bộ dạng bây giờ.”
Lần này đổi thành Lâm Mộc ngơ ra.
Lục Hương tiếp tục nói: “Nơi này chính là dì hai anh nói cho chúng tôi biết. Bà ta làm ngư ông đắc lợi, anh chính là một tên ngốc.”
Lục Hương đã chơi sáng tỏ cái trò hắt nước bẩn này.
Cho dù Lâm Mộc thông minh cách mấy cũng sẽ không biết Lục Hương là người xuyên sách, chỉ sẽ trách dì hai của anh ta.
Để họ chó cắn chó.
Lục Hương dứt lời, dẫn Lục Đại Niên đi ra.
Lục Đại Niên lảo đảo bước đi, ông thực sự không ngờ bác gái Lục lại xấu tới tận xương tủy.