Nhưng mà trong năm nay, tin tức Xương vương lên ngôi truyền tới.
Trong kinh lan truyền đến, tà bất thắng chính, tất cả những người chống cự, đều đã bị xử lý toàn bộ.
Hai mươi ba lão thần treo cổ tự sát, tất cả phi tần không phân biệt địa vị theo ý chỉ của Tân hoàng đều bồi táng chôn cùng Tiên đế.
Lúc còn ở trong cung người mà ta sợ nhất chính là Xương Vương.
Ta ngơ ngác ôm đầu gối nhìn cây hoa hạnh ngoài cửa sổ, hoa đã nở rồi, nhưng trong lòng ta một chút hi vọng đều không còn nữa.
Mẫu thân chết rồi sao?
Phụ hoàng là thiên tử uy nghiêm, không thân cận với ai, thỉnh thoảng người sẽ cười với ta.
Người cũng chết rồi sao?
Ta đơn độc nằm trong viện nhỏ, phụ mẫu Tiết gia nói:
“Ngươi bây giờ không thể xuất hiện quá lộ liễu, nếu như bị tân hoàng bệ hạ phát hiện được coi như xong.”
Thế là ta được an bài đến bên trong ngôi nhà ngói nhỏ làm bếp phía sau.
Ban ngày nghe mùi củi lửa, ban đêm nghe tiếng gà vịt kêu thảm thiết.
Ta ngủ không được, ngồi xổm nhìn chiếc lồng trói đầy vịt, thất thần nói:
“Các ngươi cũng bị giam ở chỗ này sao?”
Một con ngỗng nhanh chân đi tới, hung hăng mổ trên tay ta.
“Dát!”
Ta biết nó coi ta thành kẻ xấu, mu bàn tay hồng hồng, sưng lên một mảng.
Nước mắt của ta từng giọt từng giọt rơi xuống:
“Ta cũng không muốn bị giam ở đây, ta không muốn...”
Ban ngày ta vụng trộm giấu một chút cơm canh, ban đêm mang đến phòng bếp cho ngỗng ăn.
Lúc đầu nó mổ vô cùng hung ác, về sau, giống như nhận biết ta rồi, thành thành thật thật ăn cơm mà ta mang cho nó.
Có đôi khi, chiếc mỏ thô ráp của nó quét qua quét lại trên tay ta, vừa giống như an ủi lại giống như xin lỗi.
Ở nơi không một ai quen biết này, người bạn đầu tiên của ta, mang lại cho ta một chút hơi ấm tại nơi lạnh lẽo cô đơn này chính là nó, nhờ có nó thời gian trôi qua dường như có ý nghĩa hơn.
Lúc trước ta còn một cái trâm cài tóc bằng vàng, ta dùng để hối lộ đầu bếp ở phòng bếp, muốn giữ nó lại.
Ngỗng thường hay gối lên tay ta, giống như hiểu được, nhờ có ta nó sẽ không bị giết thịt.
“Ngỗng ơi, ngươi ở bên cạnh ta lâu một chút, có được không?”
Nó gật gù giống như làm nũng ở trên tay ta. Thời gian bầu bạn bên nhau cứ thế trôi qua.
Một ngày tỉnh dậy, bỗng dưng tìm đâu cũng không thấy nó.
Ma ma của Tiết phủ lại đem ta bắt đến trong phòng của Tiết Tuệ, hung hăng ấn lấy đầu ta, ép ta quỳ xuống.
Phụ mẫu Tiết gia sắc mặt âm trầm, nổi giận đập bàn quát lớn.
“Tiết Tuế Tuế, Tiết gia chúng ta chỗ nào không phải với ngươi không? Sao tâm địa ngươi lại ác độc như thế? Ngươi đáng chết!”
Ta sững sờ, ma ma lại đem một bình canh ngỗng đổ trên đất trước mặt ta, nước canh ướt đẫm làn váy ta.
“Ngươi vậy mà tự mình hạ độc con ngỗng, chỉ chờ chúng ta làm thịt ăn phải ngỗng có độc, âm mưu muốn độc chết con gái chúng ta, ngươi còn muốn vong ân phụ nghĩa đến mức nào nữa!”
Tiết phu nhân như nổi điên kéo lấy đầu ta, hướng về phía ta rống to.
Ta còn không kịp phản ứng, nàng trông thấy phản ứng trì độn của ta, cơn giận dâng lên, quăng một bàn tay lên trên mặt ta.
“Chát!”
Ta đau đớn, nhìn một đoạn cổ ngỗng bị cắt, bên trong miệng nó còn vương bột nhỏ.
Tiết Tuệ ghét bỏ che miệng, lại khó nén đắc ý:
“Không biết nàng cho ngỗng kia ăn gì, khẳng định là cố ý muốn hại ta! Cha, nương, các ngươi làm sao còn giữ tiện nhân này!”
Ta nhìn lại, kinh ngạc nói:
“Nó không phải là thức ăn cho người.”
Tiết Tuệ giận rồi, tiến lên một cước đá vào ta đầu vai, đem ta đạp lăn trên mặt đất.
“Ngươi nói ta không phải người? Ngươi làm càn!”
Ta lắc đầu:
“Đây không phải cho người ăn …… không phải cho người ăn!”
Ta chảy nước mắt gào thét lên, mọi người đầu tiên là bị giật nảy mình, sau đó đem ta dùng sức xô đẩy trên mặt đất.
“Đã ác độc hại người rồi, còn dám giảo biện!”
Ta cẩn thận bê bình liền đứng lên, xoay người chạy. Tất cả mọi người đều không kịp bắt lấy ta.
Ta chạy đến trong viện đã từng ở, tất cả hành lý của ta đều đã bị Tiết Tuệ vứt hết rồi, nhưng cây hoa hạnh kia còn ở đó.
Ta tránh thoát tay của ma ma, nhào xuống dưới cây, dùng tay đào đất, đem xương ngỗng chôn xuống dưới.
Bọn hắn rất nhanh liền đuổi kịp, nhiều người dùng chân đạp, đem bình đá vỡ nát.
Sau đó lại đánh lại đá trên người ta.
“Tiểu tiện nhân, chạy cái gì!”
“Sẽ không có ai tới đón ngươi nữa, còn mơ tưởng làm đại tiểu thư chắc!”
“Ngươi hôm nay chết ở đây, cũng không ai nhớ tới ngươi đâu!”
Tiết phu nhân liên tiếp đánh trên mặt ta, ngày xưa trước mặt ca ca hiền lương hào phóng bao nhiêu, hôm nay nàng rốt cục chân thật lộ ra bản tính.
Ta trên mặt đầy máu me, ôm bình ngửa mặt lên trời, xung quanh nhất thời chỉ còn âm thanh đủ loại quyền đấm cước đá trên thân ta.
Đúng vậy, ca ca sẽ không tới đón ta nữa.
Xương vương sau khi lên ngôi, đã phái binh khắp nơi đuổi giết dư mạch của tiên đế, tại Giang Nam giết không ít người, máu chảy thành sông.
Ca ca nằm trong những người kia không, ta không dám nghĩ.
Ta nhìn bóng cây trên đỉnh đầu, đột nhiên một viên quả rơi trên mặt ta.
Cây hạnh cuối cùng đã kết quả rồi.
Quả đánh trên mặt ta đau đớn, nhưng ta lại đột nhiên vui vẻ, sau một nháy mắt nước mắt chảy ra.
Ta khóc rống.
“Nó kết quả rồi!”