Qua hơn hai giờ chiều, Lý Cường liền vác cuốc ra đồng.
Mạc Đình Sơn thì nhận tiền từ chị hai rồi đi bộ ra khu trung tâm mua mẹt tre.
Còn ba chị em Mạc Lệ Quyên lại tiếp tục đi gom củi lửa và hái nấm.
Đến gần bốn giờ chiều thì bỗng dưng tối hẳn.
Mạc Lệ Quyên liền ngẩn đầu lên, thì ra mây đen đã kéo đến giăng kín bầu trời.
Cô vội vã kêu Mạc Lệ San ra gọi Lý Cường, sợ anh ham việc mà dầm mưa đào mương.
Còn bản thân thì hợp sức với Mạc Lệ Vân và Mạc Đình Sơn khiêng củi gỗ vào nhà.
Gió mát từ bốn phía thổi tà áo bay phấp phới.
Khi cả gia đình về đến nhà, nhanh tay thu dọn rổ nấm đem vào thì trời đổ cơn mưa.
Mưa như trút nước.
Cũng may là lúc xây nhà, bọn họ yêu cầu xây nền cao hơn bình thường nên nước mưa không chảy vào trong được.
Cơn mưa to, may mắn là không có sấm, có điều dai dẳng cả tiếng đồng hồ chưa muốn tạnh.
Nước chảy không kịp, đọng lại thành những vũng lớn, như muốn dâng cao lên bằng với nền nhà.
Lý Cường đành phải xách cuốc ra cuốc đất thành những rãnh nhỏ, dẫn nước chảy qua chỗ khác.
Mạc Lệ Quyên xách gói bột mì ra, pha bột rồi bảo Mạc Đình Sơn nhồi, cậu nhóc này sức lực rất lớn, việc này với cậu thì quá dễ dàng.
Mạc Lệ Quyên và Mạc Lệ Vân nhặt mới rau rừng, băm nhỏ nấm và thịt heo.
Lúc trước khi chuẩn bị dọn nhà, Mạc Lệ Quyên đã ghé chỗ bán thịt heo mà mua hai con, sau đó lại mua thêm mười con gà, hai trăm trứng gà.
Tất cả đều được cô đặt ở kho hàng, như vậy không sợ chúng hỏng mất, muốn để bao lâu cũng được.
Bao nhiêu đó thịt đã đủ cung cấp cho bọn họ đến hết mùa đông.
Mạc Lệ San hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cô bé không biết anh chị làm gì nhưng thấy rất là thú vị, vì vậy cái đầu nhỏ lắc lư hết vòng này đến vòng khác.
Sau khi bột đã nghĩ tầm ba mươi phút, Mạc Lệ Quyên nhanh chóng cắt bột thành những cục nhỏ, rồi cán chúng thành hình tròn, cho phần nhân đã chuẩn bị trước vào rồi bao lại.
Đúng vậy, hôm nay cô muốn cho cả nhà ăn sủi cảo.
Khi Lý Cường làm xong công việc thì nồi sủi cảo đã được hấp chín.
Thời gian cũng vừa đúng sáu giờ.
Mạc Lệ Quyên lấy que diêm đốt lên cây đèn dầu quí giá duy nhất của gia đình, cả nhà bọn họ cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Sủi cảo hôm nay có bốn loại: một loại nhân rau, một loại nhân thịt, một loại nhân nấm và một loại nhân thịt trộn nấm.
Bởi vì sợ Lý Cường dầm mưa mà bị bệnh nên Mạc Lệ Quyên còn nấu thêm một ấm trà gừng cho cả nhà làm ấm cơ thể.
Cơm tối xong thì bên ngoài mưa vẫn còn đang tiếp tục, Mạc Lệ Quyên đành bỏ hết bát đũa bẩn vào một cái thau, ngày mai sẽ rửa.
Trời mua đến tám giờ tối thì nhỏ dần, chỉ còn lâm râm.
Đáng lí giờ phút này cả nhà bọn họ phải đi ngủ thì Mạc Lệ Quyên lại nghe được tiếng động lạ.
Những tiếng ộp ộp ộp vang lên không ngớt.
Cô đội vội chiếc nón, không quan tâm những hạt nước nhỏ li ti đang rơi xuống trên đầu mà bước ra cổng, hé mở một chút.
Quả nhiên…
Vì trời mưa nên đám ếch và ễnh ương đã thi nhau kêu gọi, chúng nhảy ra từng đàn từng đàn, hợp thành một nhóm đồ sộ.
Mạc Lệ Quyên nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu cô bây giờ là: ếch chiên, ếch hấp xả, ếch kho xả ớt, cháo ếch, lẩu ếch, khô ếch,…
Thật là làm lòng người khó cưỡng lại mà.
Vậy là cô đi vào xách một cái thùng gỗ, kêu Mạc Lệ Vân dỗ Mạc Lệ San ngủ, còn bản thân thì vội vã tiến đến chỗ đám ếch.
Lý Cường và Mạc Đình Sơn cũng vội vã theo sau.
Sinh ra ở thành phố, vì nhà nội không tốt nên Lý Cường và Mạc Đình Sơn chưa bao giờ về quê nội, nên hai người không biết Mạc Lệ Quyên bắt ếch để làm gì.
Lý Cường chỉ biết đâm đầu làm theo vợ, chỉ có Mạc Đình Sơn tò mò mà lên tiếng hỏi: “Bắt ếch chi vậy chị hai?”
Lúc này Mạc Lệ Quyên rất vui vẻ, cô cười trả lời: “Để ăn chứ để làm chi.”
Mạc Đình Sơn nhìn con ếch nhơn nhớt trước mặt, hơi ghê một chút, nhăn mày: “Con này cũng ăn được ạ?”
Mạc Lệ Quyên vừa bắt một con ếch bỏ vào thùng, thấy em trai nhăn mặt thành như vậy liền biết cu cậu nghĩ gì: “Sao không ăn được? ăn ngon nữa là đàng khác!”
Thấy em trai còn nhăn nhó, cô hối: “nhanh tay một chút, một lát nữa hết mưa thì chúng chạy mất không bắt được đâu.”
“Đừng thấy nó nhớt mà chê, chút nữa chị làm sạch sẽ hết nhớt rồi nấu ăn ngon lắm.”
Nói xong cũng không để ý đến thằng em đang rối rắm mà dùng hết sức lực chụp con ếch vừa to vừa béo bên cạnh.
Sau đó cẩn thận bỏ nó vào thùng.
Mạc Đình Sơn vừa muốn nói thêm gì thì bị Lý Cường vỗ nhẹ vào vai, cậu liền đem lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Thôi, chị hai nói ăn ăn được là được rồi, lỡ như không ngon như tưởng tượng...!thì cũng ráng mà khen cho đẹp lòng chị vậy.
Dù sao chị đã cất công cực cực khổ khổ bắt ếch rồi nấu cho họ năn mà.
Ai nỡ lòng mà chê cho được..