Mạc Lệ Quyên và Lệ San im lặng. Những gia đình có người thân đi lính như họ đều sợ hãi tin xấu từ chiến trường. Hai người ít nhiều có thể cảm thông cho hoàn cảnh của người phụ nữ kia.
Đoạn đường khá ngắn, ba người đi một lát đã đến chỗ rẽ. Trần Ngọc Dung dừng lại, ngập ngừng rồi nói nhỏ: “Mẹ cậu Bình bị mắc chứng hoang tưởng, cứ ngỡ là cậu Bình bị người ta hại nên nghi thần nghi quỷ, mấy cháu đừng suy nghĩ nhiều, bà ấy chưa từng làm tổn thương ai bao giờ.”
Mạc Lệ Quyên hỏi lại, vẻ mặt hiếu kỳ: “Mẹ cậu Bình là bà bác lúc nãy ạ?”
Trần Ngọc Dung gật đầu: “Đúng vậy, bà ấy tên Phương, nhưng chúng tôi quen gọi là mẹ cậu Bình, bà ấy cũng thích chúng tôi gọi như vậy.”
Ba người chia tay tại ngã ba, Mạc Lệ Quyên dẫn Lệ San về nhà. Cô thu lại nét mặt ngây thơ khi nãy, vừa đi vừa suy ngẫm. Thường thì người ta rất ít nhắc đến những người đã mất trước mặt người thân của họ vì sợ khơi dậy nỗi đau của kẻ khác. Việc liên tục chọc vào nỗi đau của một người không phải là chuyện nên làm.
Là do cô quá đa nghi chăng?
Mạc Lệ Quyên không có thời gian nghĩ ngợi. Cô gác vấn đề này sang một bên. Bọn họ đã tới trước cửa nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT