Đến tối, thừa dịp Mạc Lệ Quyên bận rộn với mớ nấm vừa hái được, Mạc Đình Sơn liền kéo Lý Cường qua một bên mà lẩm nhẩm lầm nhầm.

Lý Cường nghe xong thì phấn khích lắm.

Hai anh em bàn bạc hồi lâu, đến lúc Mạc Lệ Quyên kêu đi ngủ mới chưa đã thèm mà ngừng nghỉ.

Hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên đương nhiên là ngủ chung một phòng rồi, bản thân Mạc Đình Sơn thì riêng một phòng, còn Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San thì ngủ riêng một phòng.

Nói là nói vợ chồng vậy thôi chứ cha mẹ Mạc Lệ Quyên chưa có phát rồ đến mức gả con gái khi cô mới chỉ mười ba tuổi.

Tất cả đều là Mạc Lệ Quyên bịa ra để dể bề hành động mà thôi, trước kia hai người chỉ mới có hôn ước.

Nhưng thân phận của Lý Cường quá lúng túng, lúc trước cha mẹ Mạc Lệ Quyên còn ở thì không có gì, nay hai người bọn họ không còn nữa, nếu mà Lý Cường vẫn chỉ là vị hôn phu mà ở chung nhà thì quá khó coi, có thể khiến người này người kia lời ra tiếng vào.

Trước sau gì cũng cưới nên Mạc Lệ Quyên liền loang tin rằng bọn họ đã thành hôn, để không ai phải ngứa mắt mà bàn tán.

Dù sao tảo hôn đã là chuyện rất bình thường.

Vì vậy, hai đứa nhóc chưa đủ tuổi trưởng thành, vừa mới có danh phận vợ chồng, nay lại phải ngủ chung một phòng thì làm sao không có sự xấu hổ cho được.

Lúc trước ở chỗ cũ, Mạc Đình Sơn và Lý Cường ngủ riêng bởi mỗi người đều bận rộn một chuyện khác nhau, nhưng đến nơi này thì không được.

Mạc Lệ Quyên có ký ức từ kiếp trước nên chẳng thấy có điều gì kì lạ, nhưng Lý Cường lại khác.

Anh chàng to con này nghe nói phải ngủ chung phòng với vợ liền lắp ba lắp bắp, tay chân luống cuống chẳng biết để đâu, cả khuôn mặt đỏ hồng nóng rực.

Anh vụng về hỏi: “Lệ Quyên, ừm, cái kia, anh, anh ngủ chung với Đình Sơn nha.”

Vừa nói chân anh vừa bước nhanh ra cửa, y như rằng đang bị chó rượt vậy.

Mạc Lệ Quyên nhìn thấy thì buồn cười.

Kiếp trước sống chung mấy chục năm, biết rõ tính cách của chồng, cô kéo lấy tay của anh lại rồi giả vờ tức giận mà xụ mặt: “Anh đi đâu?”

Lý Cường lắp bắp: “Anh, anh..”

“Anh có thấy vợ chồng nhà ai ngủ riêng bao giờ chưa?”

Lý Cường lí nhí hệt như cô vợ nhỏ đang bị bắt nạt: “Nhưng mà chúng ta, chúng ta...”

Mạc Lệ Quyên hiểu ý anh, anh nghĩ rằng bọn họ chưa chính thức làm lễ cưới nên không thể ngủ chung phòng.

Chàng trai này kiếp trước hay kiếp này đều chất phác như vậy đấy.

Nhưng hiểu là hiểu, cô cũng không thể để anh chạy được, như vậy thì còn giống cái gì.

Vì vậy, cô nghiêm mặt: “Anh không thích em à?”

Thật ra cô có thể giả vờ rớt hai giọt nước mắt để anh mềm lòng, nhưng mà kiểu này đối với người có tính thẳng như cô thì quá khó khăn, nên chỉ đành khiến khuôn mặt của bản thân không biểu cảm, như vậy cũng đủ đối phó với anh chồng to con rồi.

Quả nhiên, Lý Cường vội vã lắc đầu, xua tay: “Không có, anh không có!”

Mạc Lệ Quyên không chịu buông tha: “Không có thích em?”

Lý Cường vội vã giải thích, nhưng không biết nói như thế nào, cả khuôn mặt không biết vì thẹn thùng hay sao mà đỏ rực, mãi mới rặn được một chữ, nhỏ xíu: “Thích!”

“Hả?”

Nói thì cũng nói ra rồi, Lý Cường bất chấp tất cả, nhắm mắt lại, nói to và rõ: “Anh thích em!”

Trong lòng Mạc Lệ Quyên đã cười ầm lên, vô cùng thưởng thức vẻ đáng yêu của chồng mình, tuy nhiên bên ngoài cô vẫn đang tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Vậy tại sao anh lại chạy?”

Lúc này màu đỏ đã nhuốm đầy khuôn mặt của Lý Cường, thậm chí lan qua lỗ tai và cổ.

Anh có chút không biết phải làm sao: “Nhưng, nhưng mà...”

Đợi hồi lâu mà anh chẳng nói được một câu hoàn chỉnh, Mạc Lệ Quyên mới giả vờ thở dài, hạ giọng khuyên nhủ: “Anh xem, ai cũng biết chúng ta là vợ chồng rồi, bây giờ anh bỏ em ngủ một mình, nếu người ta biết sẽ nói em như thế nào?”

“Nhưng mà chúng ta...”

“Em không để ý mấy cái nghi thức đó, chỉ cần chúng ta thích nhau, cố gắng vì gia đình là được!”

Khuyên can mãi Lý Cường mới chịu từ bỏ ý định mà trở lại giường nằm.

Mạc Lệ Quyên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều cực kỳ mệt mỏi.

Anh chàng ngốc này!

Chăn nệm tất cả đều mới tinh, cực kỳ ấm áp.

Mạc Lệ Quyên bận rộn cả ngày liền nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ hơn mười giây đã đi vào giấc ngủ.

Cô không biết rằng, anh chồng to con chất phác có phần ngây ngốc của cô lại không ngủ được.

Anh lẳng lặng nằm đó, ngửi cái hương thơm được phả ra từ gối chăn, hưởng thụ cái hơi ấm nó mang lại, rồi dùng cặp mắt thâm thuý như hồ sâu của mình ngắm nhìn cô vợ nhỏ.

Chiếc giường đất rất to, chính giữa hai người có một khoản trống thật lớn, khoảng chừng hai mét.

Lý Cường một bên nhìn vợ ngủ say, một bên không biết suy nghĩ chuyện gì, cả khuôn mặt lại bắt đầu nóng lên.

Anh cẩn thận nhích người về hướng cô một chút, chậm rãi quan sát xem vợ mình có bị đánh thức hay không, khi thấy cô vẫn ngủ một cách thơm ngọt thì tiếp tục nhích thêm một chút nữa.

Cho đến khi hai người không còn kẽ hở, cả thân hình to lớn của anh bao lấy cô, bàn tay to và dài của anh cũng nắm gọn lấy bàn tay nhỏ xinh của vợ, thì anh mới lặng lẽ thở dài thoả mãn, trong mắt đong đầy ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play