Trở lại phòng thuê của chính mình, Dịch Nhiễm kéo rèm, mắt nhìn nhà Cố Tắc Yến ở phía đối diện, biểu tình hững hờ.

Cô mở máy tính ra, bắt đầu tìm phòng mới. Cô tính tìm phòng ở nơi gần chỗ làm một chút, như vậy đi làm cũng tiện hơn chút.

Cô đang tìm phòng, điện thoại vang lên thông báo nhắc nhở. Dịch Nhiễm vừa tìm được một nơi vừa lòng, vậy nên cũng không thèm để bụng mà chỉ nhìn thoáng qua, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy bụng dạ khó chịu như sóng ngầm cuộn trào.

Là một bức ảnh chụp trên weibo, lượt thích và bình luận nhiều vô số kể, thời gian là ba ngày trước.

Tuy rằng không thể nhìn thấy mặt, nhưng ai quen biết đều có thể nhìn ra người đàn ông kia là ai.

Trên ảnh, Cố Tắc Yến đang ôm Lương Ngôn, còn trên người Lương Ngôn lại đang mặc quần áo của anh ta.

Cho nên, ngày đó anh ta cho cô leo cây, chính vì đi cùng bạn gái cũ?

Dịch Nhiễm cảm thấy ghê tởm khó chịu, lúc này một chút cảm giác đau khổ cũng không có, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô bực bội đi ra khỏi cửa, muốn đi giải sầu. Nào biết vừa mới đi tới phố buôn phía đối diện đã nhìn thấy trên màn hình lớn chiếu cảnh Lương Ngôn phỏng vấn.

Nội dung phỏng vấn không khác biệt gì lắm so với lần trước cô xem, đều đang hoài niệm tình yêu của cô ta.

Nếu đã yêu như vậy, trước kia còn buông tay làm gì.

Dịch Nhiễm chửi thầm một câu trong lòng, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, cô mua vài món và lẩu Oden, vừa đi vừa ăn.

Ăn no bụng, Dịch Nhiễm nguôi giận không ít.

Tuy rằng bây giờ vẫn cảm thấy bản thân không khoẻ, nhưng Dịch Nhiễm nghĩ, một ngày nào đó nhất định cô sẽ hoàn toàn quên được chuyện này.

Điện thoại lại có tin nhắn không rõ gửi tới, nội dung không khác so với tin trước. Cô cũng lười xem, trực tiếp kéo vào danh sách đen.

Cô không cần anh ta nữa.

Cô chúc bọn họ bách niên hảo hợp.

Ngay ngày hôm đó, sau khi ký hợp đồng, cô đã gặp tác giả gốc của Đại Mộng Tam Sinh.

Tên thật của tác giả là Mạnh Dao, một cô gái còn rất trẻ. Khi nói về tác phẩm của mình, Mạnh Dao rất lạnh lùng.

Đặng Vi đã từng làm việc với Mạnh Dao trước đây, hai người còn nói được mấy câu. Nhưng thái độ của Mạnh Dao vẫn lạnh nhạt khiến Dịch Nhiễm càng thêm bồn chồn.

Nếu cô vẽ không tốt, chắc chắn người ta sẽ không thích.

Trong lúc Mạnh Dao đi vệ sinh, không lâu sau thì Đặng Vi cũng đi theo. Dịch Nhiễm ngồi trong phòng họp nghiêm túc đọc nguyên tác, sau khi trở lại, cô hỏi Mạnh Dao một số chi tiết về thiết kế nhân vật. Mặc dù đối phương trả lời nhưng cung phản xạ của Dịch Nhiễm hơi chậm, cũng không nhận ra rằng đối phương đang mất kiên nhẫn.

Sau khi về nhà, Dịch Nhiễm bắt đầu đắm mình vào hội họa, một tuần sau cô phải nộp bản sơ thảo, công ty game dự định dùng để quảng cáo.

Phần vẽ của Đặng Vi là nữ chính Nghê Thường, các chi tiết càng rườm rà hơn, cho nên lịch nộp bản thảo của hai người không giống nhau.

Lần đầu tiên đi nộp bản thảo là ở tổng bộ Sáng Thế. Dịch Nhiễm hít sâu, cô biết mình trốn không thoát.

Đi gặp Lâm Chiêu.

Trước kia ba cô và nhà Lâm Chiêu hợp tác rất nhiều, hồi nhỏ cô thường đến Sáng Thế tìm Lâm Chiêu chơi. Anh là con độc đinh của Lâm gia, từ nhỏ đã được ba dẫn theo để học hỏi mọi thứ liên quan tới việc kinh doanh của gia đình. Lâm Chiêu là đứa trẻ hiếu thắng, anh không bao giờ cảm thấy việc kinh doanh là nhàm chán, và luôn học hỏi nghiêm túc.

Cô đến Sáng Thế, gặp được thư ký cũ của ba anh – Chu Sở. Chu Sở nay đã già nhưng sức khỏe rất tốt nên vẫn ở lại Sáng Thế để giúp Lâm Chiêu bồi dưỡng người mới.

“Là Dịch tiểu thư sao? Đã lâu rồi không gặp.”

Chu Sở là người hiền hòa, hồi nhỏ cô đến tìm Lâm Chiêu chơi, ông vẫn luôn rất dụng tâm chiêu đãi cô, thường cho cô ăn kẹo ngon.

“Chú Chu ạ, lâu rồi không gặp chú.”

Phiêu bạt bên ngoài mấy năm, giờ gặp lại người quen khiến Dịch Nhiễm cảm thấy ấm lòng. Nhưng lúc trước khi cô từ bỏ hôn ước với Lâm Chiêu, còn bỏ nhà đi trốn, giờ gặp lại anh làm cô xấu hổ vô cùng.

Chu Sở nhìn dáng vẻ chật vật của Dịch Nhiễm, rất tri kỷ không hỏi nhiều.

“Lâm tổng đang chờ cháu trên lầu, giờ chú dẫn cháu lên đó.”

Chu Sở đưa Dịch Nhiễm vào thang máy chuyên dụng, tốc độ rất nhanh. Dịch Nhiễm nhìn con số không ngừng tăng lên, cảm giác máu trong người như đông cứng lại.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Chu Sở chỉ đường cho cô rồi đi thang máy xuống.

Dịch Nhiễm đến trước cửa phòng làm việc của Lâm Chiêu, có hai thư ký tiếp đón. Sau khi giải thích mục đích đến đây của mình, đối phương nói với cô rằng Lâm Chiêu đang nhận một cuộc gọi video, bảo cô đợi một lát.

Dịch Nhiễm hiểu ý gật đầu, cô lấy điện thoại ra lướt mạng một hồi. Lúc này tiếng thang máy “đinh” vang lên, thư ký trước mặt cô đứng dậy, tươi cười nói: “Chào Khương tiểu thư ạ.”

“Chào chị Chu Vân, chào chị Tư Hạ.” Khương Ý cười ngọt ngào, sau đó chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt: “Người cuồng công việc kia còn bận hả?”

Chu Vân cười khéo léo, trả lời: “Lâm tổng vẫn đang bận, Khương tiểu thư chờ một lát nhé.”

“Không chờ đâu, em còn có việc. Đây là canh hầm cho anh ấy, chị nhớ nhắc anh ấy chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ nha.” Khương Ý nói xong thì xoay người rời đi. Trước khi đi, cô ấy chú ý tới Dịch Nhiễm, cười với cô một cái coi như chào hỏi.

Dịch Nhiễm nhớ lại, đây là cô gái bên người Lâm Chiêu lúc cô gặp anh. Lúc ấy cô cảm thấy bọn họ có quan hệ thân mật, giờ xem ra phỏng đoán của cô là chính xác.

Dịch Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống của Lâm Chiêu đi vào quỹ đạo, có vẻ đối phương là một cô gái tốt, về sau bọn họ hẳn sẽ hạnh phúc. 

Đang nghĩ ngợi thì thư ký nhắc cô có thể vào rồi. Dịch Nhiễm lễ phép gõ cửa, được sự cho phép mới đẩy cửa đi vào.

Lâm Chiêu ngồi đó, liếc nhìn Dịch Nhiễm đang cúi đầu đi vào, im lặng không nói gì, vẫn lật xem tài liệu trong tay.

Dịch Nhiễm cầm bản thảo, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chiêu, cô cảm thấy rất ngại.

Lâm Chiêu không nói gì, dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng đến đáng sợ.

Đối phương không mở miệng, bầu không khí trong văn phòng xấu hổ muốn chết. Dịch Nhiễm không biết lúc này nên làm gì, chỉ có thể lựa chọn đứng yên chờ đợi.

“Mang bản vẽ lại đây.” Cuối cùng là Lâm Chiêu mở miệng trước.

Dịch Nhiễm đưa bản thảo tới, sau đó lùi ra sau vài bước, cúi thấp đầu chờ anh nói.

Cô không hiểu tại sao Lâm Chiêu lại đích thân muốn xem bản vẽ, các nơi khác đều có nhân viên chuyên môn xét duyệt.

Lâm Chiêu xem rất lâu, lúc anh ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Nhiễm cũng đang nhìn anh.

Anh tránh tầm mắt cô, dùng giọng điệu công thức hóa trả lời: “Hôm nào đưa cho tác giả nguyên tác xem qua một chút, sau khi hoàn thành bản thảo thì liên hệ phòng làm việc để làm.”

“Vâng ạ.”

“Lần sau em không cần qua đây nữa, công ty sẽ sắp xếp trợ lý cho em, nhân viên xét duyệt cũng sẽ thu xếp, em chờ thông báo đi.”

“Vâng ạ.”

Lâm Chiêu không nói thêm gì nữa, Dịch Nhiễm nhanh chân rời đi. Cô vốn cho rằng gian nan đã qua, nào biết lúc muốn mở cửa ra lại phát hiện cửa không mở được.

Không biết cái tên nào thiết kế ra loại khóa này nữa, quá khó nhằn.

Cô hoảng loạn muốn giữ cửa kéo ra, nhưng dù có kéo thế nào thì cái cửa vẫn không nhúc nhích.

Rồi cô nghe được tiếng bước chân vang lên phía sau.

Lâm Chiêu chậm rãi đi qua, dừng lại sau cô, đưa tay ra.

Tay anh rất gần bả vai cô, Dịch Nhiễm cứng người, không dám động đậy.

Lâm Chiêu nhẹ nhàng vặn một cái, một tiếng “cạch” vang lên. Bởi vì khoảng cách quá gần nên ngay lúc đó, mọi giác quan của cô đều được phóng đại.

Máu như đông lại.

Sau đó, cửa mở ra.

Anh đứng ở phía sau cô, vóc dáng cao lớn, Dịch Nhiễm nhìn hình ảnh chiếu trên cửa, bóng dáng của Lâm Chiêu hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Bởi sự khác biệt về hình thể nên từ nhỏ cô đã hơi sợ anh.

Dịch Nhiễm liếm môi, đầu óc rối loạn, cô không biết nên làm gì vào lúc này.

Lâm Chiêu lên tiếng nhắc nhở cô.

“Giờ em có thể đi rồi.”

Đối phương bình tĩnh ngầm đuổi khách.

“Ừm.” Dịch Nhiễm hoang mang gật đầu rồi biến ra cửa, tốc độ của cô rất nhanh, lập tức không thấy bóng dáng đâu cả.

Dịch Nhiễm nhanh chóng chạy, sau khi vào thang máy, tim cô vẫn đập mạnh như đánh trống.

Chỉ cần nhìn thấy Lâm Chiêu, cảm giác có tật giật mình của cô càng thêm mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play