10.

Hoắc Đình Tiêu bị thương còn nghiêm trọng hơn so với những gì tôi tưởng tượng, nửa gương mặt của anh ta đểu bị sưng.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vì không muốn tương lai của Tống Diễn bị huỷ hoại vì tôi, tôi vẫn tới tìm Hoắc Đình Tiêu cầu xin tha thứ.

Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Đình Tiêu tại biệt thự của anh ta, tôi có hơi bất ngờ.

Điều càng khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn cả chính là khi tôi dùng giọng điệu cầu xin hy vọng anh ta đừng tố cáo Tống Diễn, anh ta lại đồng ý.

Trên thực tế Tống Diễn chỉ đánh người ngay trước mặt người khác, sau khi bị ai đó báo cảnh sát mới bị giải đi theo luật.

Ngay từ đầu Hoắc Đình Tiêu cũng chưa từng tố cáo cậu ta.

Tôi cho rằng Hoắc Đình Tiêu sợ vì chuyện này sẽ khiến anh ta trả một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù cùng với việc sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đối với việc phát hành bộ phim mới của anh ta, không ngờ dường như Hoắc Đình Tiêu hiểu thấu tâm tư của tôi, lắc đầu một cái. Truyện Điền Văn

“Không, bởi vì cậu ấy vì em nên mới đánh tôi, có thể thấy cậu ấy thích em nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Anh ta vừa nói ra câu đó, tôi bị anh ta làm cho bối rối.

Đây hoàn toàn không phải Hoắc Đình Tiêu mà tôi biết.

“Việc kia, tôi thật sự xin lỗi.” Thấy tôi thất thần, Hoắc Đình Tiêu đi đến bên cạnh tôi: “Em có phát hiện ra, căn biệt thự này vẫn giống hệt như lúc em rời đi vào bốn năm trước không?”

“Thế thì sao?” Tôi hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của căn biệt thự này, lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Đình Tiêu, anh cho rằng nếu anh làm thế là có thể xoá sạch những tổn thương anh dành cho tôi, tôi có thể tha thứ cho anh, có đúng không?”

“Anh có biết? Hôm đó sau khi tôi tỉnh lại ở khách sạn, tôi hiểu hết mọi thứ. Hoắc Đình Tiêu, từ đầu đến cuối anh chưa từng yêu tôi. Lần đầu tiên anh chủ động đến làm quen với tôi là chỉ vì muốn biến tôi thành một công cụ để đảm bảo tài nguyên của anh trong tương lai. Tôi chỉ cảm thấy buồn cười bản thân mình, sai lầm cho rằng những thứ này là tình yêu.”

Nói xong, tôi cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.

Lần này, Hoắc Đình Tiêu ở sau lưng cũng không thêm giữ lại nữa.



Bởi vì không bị tố cáo, ngày hôm sau Tống Diễn ra khỏi đồn công an.

Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy lập tức giương hai tay ra nhào về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.

Mặc dù đang ở ngay trước mặt mọi người, nhưng tôi cũng không đẩy cậu ấy ra.

Bởi vì giữ cây hái ra tiền Tống Diễn mình vất vả đào tạo ra, cũng như hạn chế những ảnh hưởng xấu về bộ phim mới của mình, anh ta đã công khai đăng tin, báo cho mọi người biết hai người họ chỉ đang đùa giỡn ở công ty để chuẩn bị cho một bộ phim mới.

Cũng may khi đó Tống Diễn ra tay với Hoắc Đình Tiêu ở dưới lầu công ty, có người quay được video xem như tài liệu thực tế. Hoắc Đình Tiêu lại còn cho người công bố một dự án điện ảnh và phim truyền hình ngay trong đêm.

Còn về phần sau đó có cái gọi là phim mới thật sự hay không, cũng không thể suy nghĩ ngay lập tức.

Đại khái chưa từng có chuyện nghệ sĩ nhà mình đánh ông chủ, dưới sự ảnh hưởng của thuỷ quân, dư luận có thay đổi theo hướng tốt đẹp,

Đương nhiên, đối phương cũng không bỏ qua cơ hội này, cổ động tuyên ngôn ảnh hưởng bất lợi đối với hai người họ.

Tạo thành những ảnh hưởng không thể tiêu trừ toàn bộ, cũng may vẫn còn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Không tới hai ngày, Tống Diễn lại quay lại đoàn làm phim.

Hôm đó vào giờ nghỉ giữa các cảnh quay, cậu ấy lại đẩy cửa phòng RV của tôi lần nữa.

Thế nhưng hoàn toàn khác với lần đầu tiên, lần này cậu ấy không cởi thắt lưng nữa.

“Chị, Hoắc Đình Tiêu đã đồng ý với tôi, anh ta sẽ không dây dưa với chị nữa.” Tâm trạng của Tống Diễn cũng không tệ.

Tôi cũng không muốn tiếp tục đề tài này với cậu ấy.

“Chị cũng thích tôi đúng không?” Tống Diễn được voi đòi tiên, nhích tới gần tôi một chút.

Tôi liếc cậu ấy một cái.

Nhưng Tống Diễn hoàn toàn không để ý tới sự lạnh lùng của tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên một cái: “Nếu không, chị sẽ không tìm Hoắc Đình Tiêu cầu xin tha thứ thay tôi.”

“Tôi chỉ sợ cậu ảnh hưởng tới tiến độ của bộ phim này!” Tôi quay mặt sang chỗ khác, nhân cơ hội uống một ngụm cà phê.

Tống Diễn cũng uống cà phê: “Tôi thích dáng vẻ khẩu xà tâm phật của chị.”

“Ha, cầu còn không được.” Tống Diễn càng ngày càng không biết xấu hổ.

“Không phải cậu nói cậu muốn dựa vào thực lực của mình sao?” Tôi dỗi cậu ấy.

“Nếu tôi có thể dựa vào chị, đó cũng là một kiểu thực lực.”

Tống Diễn cố ý tăng thêm một âm nữa.

Tôi nhướng mắt nhìn về phía Tống Diễn.

Lúc này mới bao lâu, dáng vẻ vừa khẩn trương lại ra sức che giấu vẻ khẩn trương đó hoàn toàn không thấy nữa.

Vừa quỷ quyệt, vừa hoang dã!

Giống như một chú chó săn nhỏ.

“Tôi biết, chắc chắn chị cảm thấy, tình cảm của tôi có hơi đột ngột.” Thấy tôi không nói gì, Tống Diễn đứng đắn hơn: “Thế nhưng nếu như tôi nói với chị, vào sáng sớm lúc chị và Hoắc Đình Tiêu bên nhau, tôi cũng đã thích chị thì sao?”

Tôi nghi ngờ nhìn về phía cậu ấy.

“Có thể chị không nhớ. Chị, vào năm năm trước, không phải chị đã cứu sống một cô gái gặp tai nạn giao thông ven đường ở ngoại ô sao?”

Nghe thấy lời nói của cậu ấy, ánh mắt tôi ngẩn ra.

Đươg nhiên tôi nhớ, bởi vì người cô gái ấy toàn là máu.

Khi ấy, tôi là một diễn viên nhỏ đến một đoàn làm phim ở ngoại y, bởi vì công ty không còn xe nào khác, tôi chạy xe điện đi một mình.

Sau đó lại nhìn thấy một cô gái trên người toàn là máu ngã ở ven đường.

Tôi đang định lấy điện thoại gọi cho 120, đúng lúc điện thoại cô ấy vang lên, tôi nhận, nói cho đối phương biết tình hình ở nơi này.

Bởi vì đạo diễn luôn miệng thúc giục tôi, sau đó thấy có người chạy tới, tôi vội vàng rời đi.

Nghĩ tới đây, tôi bừng tỉnh hiểu ra.

“Người chạy tới đó, là cậu?” Tôi không tưởng tượng nổi nhìn cậu ấy.

“Người đó là chị gái của tôi. Tôi muốn chạy theo cảm ơn chị, nhưng chị đã vội vàng rời đi.” Nói tới đây, Tống Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm đó là sinh nhật của chị gái tôi. Tôi gọi điện thoại vốn muốn hỏi chị ấy thích quà gì, không ngờ khi nghe điện thoại lại là tin chị ấy xảy ra chuyện.”

Mặc dù Tống Diễn không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy trong mắt Tống Diễn đang bị một lớp sương mù bao phủ.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cậu ấy.

“Ngay sau đó…”

“Tuy sau đó đã đưa tới bệnh viện, nhưng chị ấy vẫn rời khỏi thế giới vì mất máu quá nhiều.” Lúc nói những lời này, tầng sương trong mắt Tống Diễn càng đậm hơn.

Tôi không ngờ tôi và Tống Diễn còn có bắt nguồn như thế, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Giống như không muốn chìm đắm trong cảm giác bi thương, Tống Diễn hít một hơi thật sâu, cố gắng cười với tôi.

“Sau đó, trong công ty của Hoắc Đình Tiêu, tôi vừa nhìn thấy chị đã nhận ra chị. Tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã trông nom chị gái tôi, nếu như không nhờ chị, có thể tôi sẽ không thể nhìn thấy chị ấy lần cuối.”

“Nhưng tôi biết, chắc chắn chị không nhớ tôi, cũng không cần tôi cảm ơn. Khi đó chị đang đắm chìm trong sự ngọt ngào với Hoắc Đình Tiêu.”

“Chị, chị biết không? Khi đó tôi chỉ hận mình không đủ mạnh mẽ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ở cạnh người khác.”

Nghe Tống Diễn nói một hơi, tôi có chút hoảng hốt.

Hoá ra những năm qua, cậu ấy vẫn luôn lặng lẽ để ý đến tôi.

Lúc tôi định mở miệng nói gì đó, Tống Diễn đột nhiên nắm lấy tay tôi, mắt cậu ấy tràn đầy thâm tình, dịu dàng và ấm áp, ngây ngốc nhìn tôi.

“Chị, quên Hoắc Đình Tiêu đi, thích tôi có được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play