8.

Cho đến tận khi xuất viện, Tiểu Kỳ mới xuất hiện lại. Cô ấy giúp tôi thu dọn đồ đạc xong, vẻ mặt chột dạy không dám nhìn thẳng tôi.

Thật ra cũng không phải việc gì lớn.

Tôi cũng không có ý trách tội cô ấy, dù sao trong mấy ngày cô ấy không có ở đây, tôi được Tống Diễn chăm sóc không tệ.

Thấy tâm trạng tôi không tệ, lúc này Tiểu Kỳ mới như trút được gánh nặng.

Đi tới cửa bệnh viện, chuẩn bị lên xe rời đi, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lại đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

“Kiều Kiều? Thật sự là cô sao?”

Tôi quay đầu nhìn thấy người kia, tâm trạng tốt trong mấy ngày nay lập tức biến mất không thấy đâu.

Cả người anh ta mặc đồ nghiêm chỉnh, đầu mập tai to, gương mặt bóng loáng đầy đặn, có mấy trợ lý đi theo bên cạnh, chính là tổng giám đốc Chu của công ty giải trí Hoa Thịnh.

Hàng ngũ còn lớn như thế.

“Đã lâu không gặp, sao cô lại tới bệnh viện này?” Tổng giám đốc Chu thấy tôi không trả lời, trong mắt lộ vẻ cưng chiều và tham lam: “Đúng là có duyên, không ngờ mấy năm không gặp, tôi vừa tới đây thăm một người bạn cũ lại gặp cô ở đây. Bây giờ cô là siêu sao, không biết chúng ta còn cơ hội hợp tác không nhỉ?”

Nhìn thấy tổng giám đốc Chu vừa cười vừa đi về phía tôi, sắc mặt của tôi càng lúc càng trầm xuống.

“Hợp tác thì không cần đâu.”

Nhìn gương mặt đó của tổng giám đốc Chu, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái, như đang ngồi trên bàn chông, chẳng hề muốn đối mặt với ông ta.

Lúc này dường như có một luồng sức mạnh vô hình rút cạn hết sức lực trên toàn thân tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích nổi.

Tiểu Kỳ thấy trạng thái của tôi không đúng, đang định nói gì đó, lúc này Tống Diễn làm xong thủ tục xuất viện cũng vừa lúc chạy tới.

“Tổng giám đốc Chu? Sao ông lại tới đây?” Mặc dù mấy năm nay công ty giải trí Hoa Thịnh không còn như trước, nhưng lạc đà gầy so với ngựa lớn, Tống Diễn vẫn tôn trọng tổng giám đốc Chu.

Tổng giám đốc Chu chỉ cười cười với Cung Diễn, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người tôi.

“Kiều Kiều à, chúng ta thêm wechat đi, sau này khi nào cần tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Không… không cần.” Sau khi tôi gần như dùng hết sức lực để nói ra câu này, lập tức xoay người chạy trốn lên xe.

Vừa ngồi lên xe, tôi lập tức cảm thấy dạy dày quặn một trận mắc ói.

Tống Diễn và Tiểu Kỳ cũng nhận ra sự khác thường của tôi, vội vàng lên xe.

“Chị sao thế?” Tống Diễn quan tâm nhìn về phía tôi.

Tôi mặc kệ không để ý tới.

Chưa tới mấy phút, tôi lại bảo tài xế ngừng xe.

“Mọi người xuống xe đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.”

“Chị Tinh Thần, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Tiểu Kỳ cũng bị dáng vẻ của tôi hù doạ, cô ấy đi theo tôi mấy năm, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy tôi thất thố như thế bao giờ.

Tống Diễn lại định lên tiếng, tôi đột nhiên rống lớn một tiếng.

“Cút đi!”

Có thể không ngờ tôi lại đột nhiên nổi nóng như thế, sau khi Tống Diễn và Tiểu Kỳ nhìn nhau một cái, còn định nói gì đó, tôi đã đuổi họ và cả tài xế ra ngoài, ngồi vào vị trí ghế lái nhấn ga lao ra ngoài.

Lúc tôi uống tới ly rượu thứ tư, tôi mới nhớ lời dặn của bác dĩ nói gần đây tôi không được uống rượu.

Thế nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm.

Tôi ngắt cuộc gọi thứ tám của Tống Diễn, trong đầu vẫn không thoát khỏi gương mặt bóng dầu của tổng giám đốc Chu.

Những sự tức giận và hận thù ấn giấu những năm qua cuối cùng cũng cuốn về phía tôi.

Tôi lại uống thêm một ly, muốn để hình ảnh giống như ác mộng kia ra khỏi đầu tôi, nhưng tôi lại không ngờ, men say càng dày, những hình ảnh đó càng thêm rõ ràng.

Thật ra tửu lượng của tôi vẫn luôn không được tốt, tôi nghĩ mình đã say.

Nếu không tại sao tôi lại nhìn thấy Hoắc Đình Tiêu chứ.

Hoắc Đình Tiêu cướp ly rượu ra khỏi tay tôi, ôm chặc lấy bả vai tôi.

“Kiều Kiều, đừng uống nữa, em say rồi.”

Tiếng nói vẫn dịu dàng, ấm áp giống như lúc trước.

Bốp!

Tôi hất tay rồi tát Hoắc Đình Tiêu một cái vang dội.

“Hoắc Đình Tiêu! Anh là một tên khốn! Anh đã huỷ hoại tôi, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế, tại sao?”

Trong giấc mộng này, tôi giải toả những thù hận mà mình đã kiềm chế bấy lâu.

Lúc tôi đang định tát anh ta cái thứ hai, tay tôi lại bị anh ta nắm thật chặc.

Trong giấc mộng, anh ta cũng khống chế tôi!

“Thật sự xin lỗi Kiều Kiều. Mong em cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi có thể đền bù những tổn thương của em.”

“Đền bù?” Tôi cười cười nhìn Hoắc Đình Tiêu mơ mơ hồ hồ ở trước mặt: “Ạnh cho rằng những vết thương kia còn có thể đền bù lại được sao? Tôi chỉ mong anh chết đi!”

“Thế nhưng tôi thật sự yêu em.”

“Yêu sao? Ha ha, anh có yêu tôi sao? Xem tôi như lễ vật, đưa lên giường những tên cáo già nhà đầu tư kia, chính là yêu tôi. Phải không? Nếu như tôi không đi thế thì là không thương anh, đúng không?” Không biết từ lúc nào, tôi cảm thấy trên mặt mình ẩm ướt.

Đưa tay sờ một cái, chỉ toàn là nước mắt.

Giờ phút này, trong đầu tôi chỉ toàn là những lời Hoắc Đình Tiêu đã nói với tôi lúc trước.

Anh ta nói: “Kiều Kiều, anh yêu em, em chính là cô gái mà anh sẽ dùng hết sức để bảo vệ cả đời này. Thế nhưng bây giờ anh đang gặp phải một vấn đề, nếu như không thể vượt qua, sau này cũng sẽ không thể làm gì được cho em.”

Anh ta nói: “Kiều Kiều, nếu như đối thủ cạnh tranh của anh cướp được tài nguyên này, anh sẽ không còn chỗ trở mình. Em chỉ cần ở với tổng giám đốc Chu một đêm, anh sẽ có thể nhận được tài nguyên này.”

Anh ta nói: “Kiều Kiều, chỉ có em mới giúp được anh.”

Anh ta nói: “Kiều Kiều, em cũng yêu anh đúng không?”



“Hoắc Đình Tiêu, con người anh là như thế, anh có toàn tâm toàn ý thích một cô gái sao?” Tôi nghe thấy tiếng nói vô cùng tuyệt vọng phát ra từ trong cổ họng mình.

Đây quả nhiên chỉ là một giấc mơ.

Nếu không tại sao tôi lại nhìn thất một chút áy náy trong mắt của một tên cặn bã như Hoắc Đình Tiêu chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play