1.
Năm hai đại học, ba môn khóa thể dục, tôi thi lại hai môn.
Bóng rổ và bóng chuyền.
Trước khi thi lại, tôi đứng ở dưới ánh nắng chói chang lau mồ hôi luyện tập, bỗng có nam sinh đến tìm tôi muốn xin wechat.
"Thật ngại quá, tôi không mang điện thoại di động."
Tôi đỏ mặt từ chối, cũng không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn anh chàng.
Đối phương yên lặng vài giây, cũng không làm khó dễ tôi: "Vậy thôi, không sao."
Nhưng mà sau khi bị từ chối, anh chàng cũng không hề xoay người đi như tôi tưởng, trái lại lùi về sau hai bước, đứng ở bên trái giỏ bóng rổ xem tôi ném bóng.
Thật nguy hiểm.
Nhưng mà tôi lại thuộc kiểu người vừa sĩ diện vừa xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn cậu ta, cũng không tiện thể hiện vẻ bối rối và ngại ngùng của mình.
Vậy nên dưới ánh mắt soi mói của cậu ta, tôi cắn răng tiếp tục luyện tập, chạy ba bước ném bóng tiêu chuẩn.
Bóng rổ đập trúng khung trên, sau đó đàn hồi ngược lại trúng anh chàng kia.
Không nghiêng lệch, ngay giữa của quý.
Sắc mặc anh chàng lập tức thay đổi, hai tay che ở chỗ quan trọng, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tôi khiếp sợ.
Ngẩn ra hai giây, tôi vội vàng chạy đến, nhưng mà, chỗ bị thương này hơi xấu hổ, tôi đỡ cậu ta cũng không đúng, dìu cũng không đúng.
"Cậu... cậu không sao chứ?"
Tôi thấy cậu ta không nhúc nhích, nhút nhát hỏi.
Cậu ta vẫn không ngẩng đầu, chỉ buồn buồn nói: "Hơn nửa là tàn rồi..."
Tàn?
Tàn sao?
Tôi đơ người, không trùng hợp vậy chứ?
Tôi nhát gan, xém nữa đã bị cậu ta dọa khóc: "Đừng làm tôi sợ, tôi đưa cậu đến bệnh viện nhá!..."
Nếu như giả vờ thì chắc chắn sẽ từ chối, nhưng mà cậu ta không làm vậy.
Cậu ta từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt thật sự hơi... ửng đỏ.
Có lẽ là đau.
Tôi càng sợ hơn, vội vàng đỡ cậu ta lên.
Cậu ta cũng không khách sáo, để mặc tôi đỡ, từ từ đi ra khỏi trường.
Đi được mấy bước, tôi nhìn lướt qua quần cậu ta, lại nhanh chóng rút lại ánh mắt, theo bản năng lấy điện thoại di động ra.
"Hay là, tôi gọi xe cấp cứu cho cậu?"
Cậu ta hơi ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu, thấp giọng hỏi bên tai tôi: "Bạn học, bây giờ cậu gọi xe cứu thương, tất cả bạn học và giáo viên đều biết tôi tàn rồi"
Nhưng mà, vừa dứt lời, cậu ta lại nhíu mày.
"Không phải quên mang điện thoại sao?"
Cậu ta nhìn tôi cầm điện thoại, khẽ cười hỏi.
Lời nói dối bị vạch trần, tôi đỏ mặt: "Chuyện đó, hết pin."
Nói xong tôi vội vàng nhét lại vào túi.
Tôi và cậu ta đón xe đến bệnh viện gần đó, vào một... khoa nam.
Tất nhiên, khám cái này tôi không tiện đi vào, bèn đứng ở hành lang chờ cậu ta.
Không bao lâu, cửa mở, cậu ta bước ra.
Sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt lặng thinh.
Toang, chưa cần cậu ta mở miệng tôi cũng đã đoán được vài phần.
Quả nhiên, cậu ta đi đến trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Bác sĩ nói, hơn nửa là không tìm được bạn gái."
Không tìm được bạn gái?
Nghĩa bóng này đã rất rõ ràng rồi.
Tôi đang muốn an ủi một câu để cậu ta bớt buồn, bỗng thấy cậu ta cúi người--
"Bạn học, bây giờ tôi thảm như vậy, dù sao cậu cũng phải đền bù chút đi chứ?"
Khoảng cách quá gần, tôi theo bản năng nuốt nước miếng: "Sao... đền bù thế nào?"
"Trước khi tôi chữa lành, tạm thời làm bạn gái của tôi."
2.
Tạm thời làm bạn gái cậu ta?
Nói thật, tôi không chần chừ quá lâu.
Một là vì tôi vừa thẹn vừa ái ngại, cũng sợ cậu ta thật sự làm phiền tôi, hai là dù sao cậu ta cũng là một người "tạm phế", cũng không thể làm gì tôi.
Ba ư...
Thật ra là tôi thấy sắc nổi lòng tham rồi.
Trước đó khi ở sân bóng rổ tôi vừa căng thẳng lại vừa xấu hổ, vội vàng nhìn cậu ta xong đã đỏ mặt từ chối, lần này cậu ta chủ động áp sát lại gần, tôi lại nhìn kỹ hơn, nhịp tim bỗng không ngừng đập.
Lại còn là một tên soái ca đúng gu tôi.
Ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu đồng ý.
"Được..."
Nhưng mà người này rõ ràng không ngờ tôi sẽ đồng ý sảng khoái đến thế, chớp mắt mấy cái, cậu ta bỗng nợ nụ cười.
"Bạn gái, tôi vẫn chưa biết tên của cậu."
"Chu Diệc."
"Chu Định."
Sau khi cậu ta tự giới thiệu xong, bỗng nở nụ cười: "Bạn học, có duyên nhỉ, tên của hai ta ghép chung lại không phải là số mệnh định sẵn sao*?"
*命中注定: từ gốc.
Tôi hơi ngẩn ra, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, đúng thật sự là "số mệnh định sẵn".
Yên lặng một lúc, tôi nhẹ giọng hỏi cậu ta: "Cậu không cần đi lấy thuốc à?"
Không phải là hỏng sao? Ngay cả thuốc cũng không cần kê đơn?
Chu Định hơi ngẩn ra, sau đó bình tĩnh như bình thường móc trong túi ra một tờ hóa đơn y tế, ấm a ấm ức nói: "Tất nhiên là cần lấy thuốc rồi, đây chính là đại sự cả đời."
"..."
Vốn gánh trách nhiệm, có thái độ chịu trách nhiệm tốt đẹp, tôi đi theo sau cậu ta, chủ động đi lấy thuốc quẹt thẻ cho cậu ta.
Nhưng mà-
Lúc lấy thuốc cậu ta không cho tôi đi, nói là tên thuốc dùng cho khoa nam quá mạnh mẽ, tôi đi cùng không tiện lắm.
Quá mạnh mẽ?
Toang, lúc cậu ta đi lấy thuốc, trong đầu tôi đều là những từ ngữ như hổ như sói này...
Lấy thuốc xong quay về trường, tôi cẩn thận nhìn cậu ta: "Cần đỡ không?"
"Không cần, ngay cả thái giám thời xưa cũng không bị què, bước đi không đáng ngại."
Thấy cậu ta tự so mình với thái giám, tôi nhẹ giọng an ủi: "Lạc quan chút, y học hiện đại phát triển, chưa chắc đã thành thái giám."
"..."
Chu Định yên lặng một lúc, bỗng quay đầu nhìn tôi: "Bạn học Chu, có ai bảo với cậu, cậu hơi ngốc chưa?"
Chuyện này...
Thật sự là có người nói rồi, còn không chỉ một người.
Sống hai mươi năm trên đời, những người bạn xung quanh đều nhất trí đánh giá tôi: Ngốc bẩm sinh, ngu ngơ.
Yên lặng một lúc, tôi trái lương tâm nói: "Không, cậu là người đầu tiên."
Chu Định nở nụ cười.
Người này cười tưới, giọng nói còn hơi êm tai: "Ừm, vậy lấy làm vinh hạnh."
Nhìn gương mặt cười tươi của cậu ta, tôi không khỏi nghi ngờ tính chân thực việc cậu ta bị thương: "Còn có thể cười thành tiếng, cậu thật sự đã hỏng?"
Chu Định lập tức hết cười, ấm ức nhìn tôi: "Bạn học, bóng của bạn mạnh cỡ nào, bạn còn không biết à?"
"Hơn nữa..."
Cậu ta lắc lắc túi thuốc, giọng nói giảm xuống: "Thằng con trai nào sẽ nói đùa chuyện này chứ?"
Tôi nghĩ cũng đúng.
Không phải nói không được nói đàn ông không được sao, cậu ta như vậy nào chỉ có không được, thật sự còn sắp tàn phế rồi.
Ngẫm lại cũng xóa đi sự nghi ngờ, cùng cậu ta đón xe về trường học.
Trên xe taxi, chúng tôi add wechat của nhau, dưới sự nhõng nhẽo của cậu ta, tôi không thể không làm theo ý cậu ta, sửa ghi chú của cậu ta thành: bạn trai tạm thời.
Bạn trai là do cậu ta yêu cầu, tamh thời là do tôi tự điền vào.
Nhắc đến thì cũng trùng hợp, tôi và Chu Định vừa xuống xe đã gặp vài nam sinh đến chào hỏi.
Nghe Chu Định giới thiệu thì đó là những người bạn cùng phòng của cậu ta.
Ánh mắt mờ ám của họ đảo quanh trên người hai chúng tôi, Chu Định lại rất sảng khoái trực tiếp giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn gái mình, Chu..."
Cmn, tên này ngập ngừng, quên tên tôi.
Trong lúc xấu hổ, tôi chỉ có thể tự động bổ sung: "Chu Diệc."
Các bạn cùng phòng của Chu Định rất nể mặt không nói chuyện này, trái lại còn vô cùng nhiệt tình mời chúng tôi ngày mai cùng đi ngâm suối nước nóng.
Nghe nói là để gia tăng tình cảm giữa các phòng, hình như còn có cả mấy chị em phòng bên cạnh của tôi.
Chu Định quay đầu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: "Cùng đi chứ, được không?"
Nói thật, phản ứng đầu tiên của tôi chính là nhìn thoáng qua vị trí quan trọng của Chu Định.
Nhanh chóng rút lại ánh mắt, tôi nhón chân ghé sát lỗ tai cậu ta khẽ hỏi: "Cậu... mặc quần bơi sao?"
Chu Định hơi ngẩn ra.
Rất nhanh, cậu ta lấy lại tinh thần kéo tôi sang một bên, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Tôi chỉ tạm thời hỏng hóc, còn không phải do một trái bóng của cậu..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT