Chương 8: Gương

" Thẩm Thanh Thành hét lên " Cứu mạng “ ”

***

Trần Cách theo bản năng nhích lại gần Thẩm Thanh Thành, giọng run rẩy mở miệng nói :"Tề Mỹ đã trở về tìm cô ta."

Thẩm Thanh Thành nói không nên lời :"Đúng vậy, nhưng mà nhóc sợ cái gì, cũng không phải trở về tìm em."

"Tại sao lại không sợ!" Trần Cách đề cao thanh âm, thấy hai người đều quay lại nhìn mình, liền tự giác hạ giọng xuống :"Không phải, hai anh đều không phát hiện gì sao?"

“Trong lịch sử trò chuyện vừa lúc ngừng vào hai tháng trước, mà Chu Hiểu Tuệ cũng chết vào hai tháng trước, hai anh không cảm thấy trùng hợp sao? Hơn nữa mọi người đều dùng tên để nói chuyện cùng nhau, một người nặc danh đột nhiên xuất hiện..... ”

Tin nhắn cuối cùng trong group chat là của người nặc danh, thấy thế nào cũng giống như thông báo tử vong.

Nhìn ảnh chụp ba người trong tay, Trần Cách nuốt nước bọt, trong ảnh ba người đều đang cười tươi, khóe miệng hai bên nâng cao.

Cậu ta nhìn kĩ, phát hiện khóe miệng của ba người trong ảnh càng ngày càng cao, gần như chiếm cả nửa khuôn mặt, và những chiếc răng lộ ra dường như có màu khác.

Hình như, hình như là màu đỏ...…

Căn phòng yên tĩnh đột nhiên trở nên âm trầm, phảng phất như có đồ vật tối tăm nào đó đang ẩn nấp trong bóng đêm.

"Bụp" , Thẩm Thanh Thành đánh một cái lên vai Trần Cách :"Ngẩn người làm gì, mau nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ của Tề Mỹ đi."

Trần Cách đột nhiên hoàn hồn, xem lại ảnh chụp, trong ảnh ba người vẫn nở nụ cười sáng lạn, không có nụ cười nửa mặt ác liệt cùng hàm răng màu máu.

Cậu ta nhanh chóng ném bức ảnh lên bàn, thậm chí không dám ném nó xuống đất, “Em đi liền đây.”

Lục Bích đứng lên đi theo, máu tính bàn này đã không còn tin tức hữu dụng, “Thuận tiện tìm xem hồ sơ của Chu Hiểu Tuệ.”

Chu Hiểu Tuệ đã đề cập đến trường học trong nhật ký trò chuyện, chỉ ra việc cô ta cùng Tề Mỹ đã biết nhau từ trước, hơn nữa còn sau lưng lăng mạ Tề Mỹ, hai người đó hần có ẩn khuất sâu xa.

Phòng hồ sơ tổng cộng có năm kệ lưu trữ,, Trần Cách vừa rồi đã xem xét một kệ, hiện tại còn lại bốn kệ, Lục Bích sau khi đi tới liền lựa chọn hướng ngược lại, hai người cùng nhau chia ra xem xét.

Thẩm Thanh Thành không nhúc nhích, cậu giương mắt quan sát một vòng quanh phòng hồ sơ vốn không rộng lắm, tay bỏ vào túi, “Haizz, ngoài mặt thì hai ta là bạn tốt, kỳ thật sau lưng lại mắng đối phương ác liệt hơn bất cứ ai, loại người này đúng là xấu xa.”

Cậu nghênh ngang đi ra ngoài cửa, lớn tiếng phỉ nhổ :"Thật là quá độc ác mà!"

Trần Cách bối rối, Thẩm ca nói chuyện lớn tiếng như vậy làm cái gì, thấy đối phương lại đi ra ngoài, cậu ta chạy nhanh lại dò hỏi :"Thẩm ca anh đi đâu vậy!"

Âm thanh từ hành lang truyền về :"Toilet!"

Phòng lưu trữ nằm ở một góc tương đối xa trong tầng một của một tòa văn phòng, tòa văn phòng này chỉ tu sửa phía ngoài , chỉ có lớp tường bên ngoài là được sơn mới lại, không giống khu dạy học tu sửa mọi thứ.

Hành lang rất yên tĩnh, người đi trong hành lang có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng, trừ việc phòng hồ sơ bị đập mạnh mở ra, các phòng khác hai bên hành lang đều đóng chặt cửa.

Thẩm Thanh Thành đi đi lại lại hai lần trên hành lang mới tìm được toilet, vị trí của toilet so với phòng hồ sơ còn khuất hơn, hơn nữa còn râm mát do vị trí của nó.

Thẩm Thanh Thành đối với nhiệt độ ở đây rất hài lòng, giữa trưa hè nóng nực , tìm được chỗ mát mẻ thế này thật thoải mái.

Toilet này đã hai tháng không có người sử dụng, bên trong rất sạch sẽ, đồ vật không có lộn xộn cũng không nóng nực như bên ngoài.

Cậu đứng trước bồn tiểu kéo khóa quần và giải quyết, trong lúc đang thư giãn cậu xém chút ra vây nước ra quần bởi trên bức tường trước mặt đột nhiên nhô ra một khuôn mặt người chết.

"Khốn khϊếp!" Vốn tu thân dưỡng tính nhiều năm, tính cách tốt như Thẩm Thanh Thành cũng phải phát ra lời thô tục.

Khuôn mặt người chết vừa mới nhô ra kia lại lập tức biến mất, Thẩm Thanh Thành sau khi giải quyết xong liền kéo khóa quần lên, đen mặt đi tới bồn rửa tay, giơ tay gõ gõ lên mặt gương, “Đi ra.”

Trong toilet không người, một người bộ dáng thon dài, diện mạo tuấn mỹ, lại đứng đối diện nói chuyện với gương soi, hình ảnh này thập phần (¬、¬)

Sau khi nhận ra điều này, mặt Thẩm Thanh Thành càng đen hơn, sờ soạng eo, không có kiếm gỗ đào, túi xách không có ở đây nên cũng không có hoàng phù.

Cậu nhìn nhìn đầu ngón tay trắng nõn của mình, luyến tiếc, nhưng lại chịu không được tình trạng này.

Sau một lúc rối rắm do dự, cuối cùng cậu hạ quyết tâm rửa sạch ngón tay rồi cắn mạnh vào.

Má ơi, đau quá.

Thật vất vả mới có chút máu, không thể lãng phí được.

Thẩm Thanh Thành dùng ngón tay dính máu vẽ lên mặt gương một ký hiệu không biết là gì, máu dính lên gương chậm rãi thấm vào trong, lúc này mặt gương sạch sẽ không có gì.

Sau đó Thẩm Thanh Thành đưa tay vào trong gương.

Giống như Lục Bích đưa tay mở cửa gỗ, Thẩm Thanh Thành lúc này cũng giống vậy đưa tay vào trong gương, khác biệt chính là cửa gỗ bị hắn phá tan tành, còn mặt gương lại không bị hư hại gì gì.

Bàn tay phải của cậu biến mất hoàn toàn trong gương, cậu đưa vào cho đến khi bên ngoài chỉ còn lộ lại phần cánh tay, mặt gương lúc này cũng không xuất hiện vết nứt.

Sắc mặt cậu âm trầm, tay phải ở tỏng gương đảo qua đảo lại, bỗng nhiên đôi mắt nhíu lại, tức khắc cười lạnh nói :"Cẩu đồ vật, xem ngươi còn chạy đi đâu được!"

Dứt lời, tay phải trong gương túm ra một cái bóng trắng ném lên sàn toilet.

Bóng trắng kia ngã trên mặt đất quay một vòng, trong miệng phát ra tiếng nức nở thê thảm, tóc tai tán loạn, run run rẩy rẩy rút vào một góc trong toilet.

Một thân tang phục nhiễm một vài vết máu đỏ, vết đỏ này khi đυ.ng da thịt cô ta lại biến thành màu đen, cô ta ghét các vết đỏ trên người, nhanh một thân tang phục lại nhiễm đỏ.

Thẩm Thanh Thành thấy quỷ ảnh này không phải thực thể, tâm tình tức khắc tốt lên, một tiểu quỷ còn dám tới dọa cậu?

Cậu sửa sang lại quần, ung dung nói :"Vén tóc lên để ta nhìn rõ mặt."

Nữ quỷ run run vén toac lộ ra sắc mặt trắng bệch, mắt nhỏ mặt tròn, đúng là Chu Hiểu Tuệ trong ảnh chụp.

Chu Hiểu Tuệ là nhân viên của phòng hồ sơ, sau khi chết liền lang thang ở gần đó, Thẩm Thanh Thành biết rõ điều này, sau đó liền ghét bỏ nói :"Quên đi, ngươi vẫn là nên buông tay xả tóc lại."

“......”

Chu Hiểu Tuệ buông tay, đáy mắt bị tóc che khuất hiện lên một tia hồng quang, đàn ông chết tiệt chỉ biết nhìn vào khuôn mặt!

Cô muốn gϊếŧ bọn họ!

"Bụp" Thẩm Thanh Thành một chân đá vào người nàng, “Nói một chút xem, Tề Mỹ chết như thế nào, con của cô ta chết như thế nào, ngươi cùng Tề Mỹ là quan hệ thế nào.”

Ai ngờ vừa rồi nữa quỷ này còn thập phần sợ sệt nhát gan vừa nghe tới Tề Mỹ liền bạo phát, cười dữ tợn hướng Thẩm Thanh Thành đánh tới.

“Tề Mỹ , con tiện nhân này, mày cũng dám gϊếŧ tao!”

Ta là hỏi ngươi ai gϊếŧ Tề Mỹ, chứ không có hỏi ai gϊếŧ ngươi.

Thẩm Thanh Thành trán đầy hắc tuyến, đang muốn giơ tay chế trụ đối phương thì bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức sợ hãi mà lui ra phía sau vài bước , gân cổ hét to :"Cứu mạng a~"

Bởi vì thấy Thẩm Mỹ Nhân đi toilet lâu rồi vẫn chưa trở lại, quyết định đi tìm người Lục Bích cùng Trần Cách nghe thấy âm thanh, Trần Cách còn chưa kịp phản ứng , liền thấy người bên cạnh vọt vào toilet như nhanh như gió.

Theo sau hai bước Trần Cách đi vào khi trận chiến đã kết thúc, cậu ta bước đến đánh giá hoàn cảnh toilet một chút, không thấy có cái gì đặc biệt.

"Thẩm ca..... " Cậu ta đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì, quay đầu liền thấy Thẩm ca "suy yếu" mà dựa vào vai Lục ca.

Mà Lục ca cư nhiên lại không mặt lạnh ném người đi, mà nhẫn nại hỏi :"Có bị thương hay không? "

Thẩm Thanh Thành run rẩy mà vươn ra ngón trỏ bị thương :"Đau, muốn khóc."

Tốt, Lục ca mặt lạnh ném cậu đi.

Lúc này mới ném sao, Trần Cách thở ra một hơi.

Editor có lời muốn nói :

Cẩu lương nhẹ nhàng như vậy đã khiến tôi phấn khích rồi (≧∇≦*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play