Editor: bownee00world

"Tức chết trẫm! Thật sự tức chết trẫm!"

Lão hoàng đế vừa đi vừa giận dữ hét lên, âm thanh vang vọng toàn đại điện, cung nhân cúi thấp đầu, sợ thánh thượng nhìn thấy mình lại trút toàn bộ lửa giận lên người mình.

Lão hoàng đế ngồi xuống chiếc ghế mềm, đối diện với hoàng hậu.

"Muội tử! Nàng không biết tôn tử kia của chúng ta đáng thất vọng như thế nào đâu, nó dám xông vào hậu cung, làm bậy với nữ nhân của gia gia nó!"

"Hơn nữa! Toàn bộ văn võ trong triều đều biết chuyện này!"

Giọng điệu càng lúc càng lên cao, phảng phất như muốn cho nổ tung toàn bộ đại điện.

Đuôi lông mày của Đậu hoàng hậu khẽ nâng lên.

"Không lẽ lại là Hứa…"

Lão hoàng đế tức giận nói tiếp.

"Chính là hắn! Thượng triều không lo thượng triều, chỉ lo nhìn chằm chằm bí mật của người khác là giỏi! Tốt nhất đừng để trẫm bắt được hắn không làm tròn trách nhiệm, nếu không, trẫm nhất định sẽ đánh hắn ba mươi đại bản!"

Tóc mây xõa xuống, bốn hạt châu trên tai khẽ đong đưa, Đậu hoàng hậu đứng lên và đi tới nhẹ nhàng xoa ấn trán lão hoàng đế. Vẻ tức giận của lão hoàng đế dần dần phai đi, lão ngả đầu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ.

Một lúc sau, đột nhiên nghe thấy giọng của lão hoàng đế.

"Ta đã tống Kỳ ca nhi vào ngục."

Đậu hoàng hậu để lộ vẻ mặt không đành lòng, nhưng vẫn nói.

"Kỳ ca nhi được nuông chiều quá nên sinh hư, cũng đã đến lúc rèn giũa tính tình của nó, tránh cho nó gây ra mầm mống tai họa sau này."

Lão hoàng đế ừm một tiếng.

"Còn ả tiện tì kia nữa, chờ ả sinh hạ chắt trai, trẫm sẽ ban chết cho ả, xét công mang thai hoàng tự, trẫm không để cho ả chịu gậy đến chết."

Bàn tay đang xoa trán ngừng lại, ngay cả mùi hương nhàn nhạt cũng bay xa.

Lão hoàng đế ngồi dậy, buồn bực quay đầu nhìn.

"Muội tử?"

Vẻ không đành lòng mơ hồ trên khuôn mặt Đậu hoàng hậu càng thêm rõ ràng.

"Ngũ lang, Tần quý nhân cũng thật đáng thương, chàng có thể tha cho nàng một mạng không, để nàng cạo tóc đi tu, sống trong chùa cả đời, cầu phúc cho hoàng thất."

Lão hoàng đế chớp chớp mắt.

"Đáng thương cái gì chứ? Dám làm loạn trong cung, nhất định phải trả cái giá thật lớn!"

Đậu hoàng hậu chậm rãi nói.

"Nếu ban đầu Kỳ ca nhi không trêu chọc nàng, nếu Kỳ ca nhi có thể trực tiếp cho nàng vị trí chính thê, nếu sau khi nàng tiến cung, Kỳ ca nhi có thể buông tay, nàng cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay. Thϊếp cho rằng, nàng tuy sai nhưng tội không đến mức chết."

Lão hoàng đế phẫn nộ.

"Ta bị đội nón xanh là có sai không!"

Nón xanh là một điển cố bắt nguồn từ triều đại trước, tương truyền rằng vào thời điểm đó, có vị hôn quân nhìn trúng thê tử của quần thần, mỗi khi trượng phu của nàng đi vắng, liền lén lút đến gặp gỡ. Hai người đã ước hẹn với nhau rằng, nếu trượng phu ở nhà, người gác cổng sẽ đội nón xanh, nếu từ xa nhìn thấy thì đừng lại đây.

Vụ việc sau này vẫn bại lộ, nón xanh liền trở thành biểu tượng chế nhạo nam nhân.

Đậu hoàng hậu chăm chú nhìn vào mắt lão hoàng đế, ánh mắt vẫn ôn hòa.

"Cho nên, vì mặt mũi của hoàng thất, nàng cả đời làm ni cô, không có chút vui vẻ nào."

Lão hoàng đế vẫn không vui.

"Ở chùa có ăn có uống thì trừng phạt cái gì."

Đậu hoàng hậu vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, thậm chí còn phân phó đại cung nữ đưa Tần quý nhân đến sống tạm trong cung điện bên cạnh.

"Phản rồi!"

Lão hoàng đế tức đến mức muốn hộc máu, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Khi trở lại triều, hễ tóm được chút sai sót của bất cứ thần tử nào, lão hoàng đế cũng tức giận mắng mỏ một trận.

[Lão hoàng đế bị làm sao vậy? Ăn trúng thuốc nổ rồi sao?]

[Cũng không phải chúng ta đội nón xanh cho lão, sao lão lại trút giận lên đầu chúng ta?]

Quan viên từ lớn đến bé thiếu chút nữa đã gật đầu.

Sau khi phản ứng lại, ánh mắt một đám mơ hồ, nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn hoàng đế trên kim đài.

Lão hoàng đế, "…"

Đại thái giám liếc thấy sắc mặt của lão hoàng đế, hai chân suýt nhũn ra.

Quái lạ? Sao bệ hạ đột nhiên nổi gân xanh trên trán? Là ai đã chọc giận bệ hạ? Trước đó đi bắt gian cũng không thấy bệ hạ tức giận đến mức này.

… Nói đến đây, làm sao bệ hạ đột nhiên phát hiện hoàng thái tôn và Tần quý nhân dan díu ở hòn non bộ khi đang thượng triều?

Đại thái giám lấy làm khó hiểu.

Lão hoàng đế hít một hơi thật sâu.

Trẫm không tức giận, trẫm không tức giận, trẫm không tức giận,… trẫm sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng thấy sai nhưng vẫn định tội như hoàng đế tiền triều!

Hơn nữa…

Lão hoàng đế mặc niệm ba chữ "Hứa Yên Diểu" trong lòng, lông mày cau lại, nhớ đến thời điểm nửa năm trước, cũng trong một buổi triều hội trang nghiêm như thế này, tiếng lòng của Hứa Yên Diểu lần đầu tiết lộ ——

Tiết lộ chuyện các quan viên làm giả trận đại hạn ở Sơn Đông.

~~~
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play