Anh và em vốn đã định ước từ nhỏ.

Chương 117: Giác ngộ


1 tháng

trướctiếp

"Sắp rồi, mà cô không sợ tôi mở trói được sẽ bỏ cô ở đây sao?" Tề Minh Nguyệt vừa cà mạnh vừa hỏi.
"Cô bỏ tôi ở lại cũng được, cô chạy thoát A Đông sẽ yên tâm lắm. Còn tôi, tôi tin chắc A Duy sẽ đến cứu tôi." Giản Tư Niệm cố kéo mở một nụ cười, nơi bụng trái đã quặn lên những cơn đau đến điếng người, cô có cảm giác vết mổ của cô đã rách ra rồi, máu ứ đang chảy ra rất nhiều.. cô lại sợ mình cứ như vậy mà chết đi thì có lỗi với anh lắm..
Tề Minh Nguyệt chợt dừng hành động, cô ta khẽ cười một cái một nụ cười thống khổ, cười đến nổi vai run mạnh hai hàng nước mắt chảy ra: "Sao tôi lại không nhận ra sớm hơn, nếu có thể nhận ra sớm hơn… có khi mọi chuyện đã không đến đỗi này rồi.." cô ta cắn chặt răng rồi tiếp tục công cuộc mở trói.
Giản Tư Niệm tựa lưng vào thành thùng, cô biết Tề Minh Nguyệt đã hiểu ra rồi.. : "Bây giờ vẫn chưa muộn, cô còn có thể quay đầu."
"Ừm." Tề Minh Nguyệt cười với cô một cái rồi tập trung vào công việc của mình.
"Xong rồi." Sau 15 phút nữa cố gắng rốt cuộc thì dây trói tay cũng đã được cắt đứt. Tề Minh Nguyệt nhanh tay cởi trói chân cho mình rồi chạy lại cởi trói cho Giản Tư Niệm.
Giản Tư Niệm đứng lên, cô đi lại gần chổ bị thủng ấy, rồi hít sâu: "Cửa đó chắc chắn đã bị khoá, chúng ta chỉ còn đường này." Sau khi lắng nghe bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng kêu, cô mới đánh liều lùi một chân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp