Vài ngày sau.
Phòng làm việc của Lạc Minh Tuyền.
Bộp.
Anh ném hết tất cả kịch bản Khương Viễn mang về xuống bàn, mặt nặng mày nhẹ: "Cái này, cái này và cả cái này, từ chối hết đi."
Khương Viễn bình tĩnh phân tích: "Bộ <Vương Quyền> này là IP lớn, nam chính hoàng đế em chê cái gì? Còn bộ này, <Chỉ Độc Mình Em> nam chính bá đạo tổng tài em cũng chê? Đây đều là tiểu thuyết hot chuyển thể, đóng vai nam chính em sẽ càng nổi!"
Lạc Minh Tuyền giơ tay ý bảo anh ta ngừng nói: "Một là anh từ chối hết, hai là anh cuốn gói đi, em sa thải anh rồi. Chọn đi."
Một nam chính thảo mai, một nam chính mất não, bảo anh đóng? IQ của anh vẫn còn đó, nhai không được.
Tất nhiên anh ta sẽ không chọn hai.
Khương Viễn vẫn luôn muốn uốn nắn tâm tính tùy hứng của Lạc thiếu gia: "Đây đều là kịch bản tốt cho em, có anh chọn, lần nào mà em không hot đâu. Nghe lời anh, mấy kịch bản này đều là đại chế tác, giúp em càng nổi danh hơn."
Khương Viễn rất có ánh mắt, những bộ kịch anh ta chọn cho anh đều sẽ hot một thời gian, khả năng nhận biết thời thế cũng rất tài giỏi. Lạc Minh Tuyền diễn theo kịch anh ta chọn, không chỉ có hot nhất, chỉ có hot hơn.
Con đường sự nghiệp phía trước của Lạc thiếu gia vẫn luôn bằng phẳng, một phần là vì có người đại diện nhìn xa trông rộng này.
Lạc Minh Tuyền lắc đầu, cười nhạt: "Anh nói đúng, bộ <Vương Quyền> này rất hay, nhưng em không muốn diễn vai chính, muốn diễn vai ác."
"Nhưng mà..." Khương Viễn không đồng ý.
Reng reng reng!
Di động vang lên, Lạc Minh Tuyền nhìn tên người gọi, vẫy tay chào: "Phản diện này em diễn, không thì thôi, anh không cần nói nữa, phiền lắm. Em về đây, mai gặp."
Anh vui vẻ nghe máy: "Alo, bé Minh Vũ í à, nhớ anh hong..."
Cạch.
Khương Viễn nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, xoa vầng trán đang đau nhức. Biết đến khi nào thì Lạc thiếu gia mới bày biểu cảm đáng yêu đó với anh ta đây.
_________
Chủ nhật.
Show <Giai Điệu Của Tôi> đến vòng 2, các thí sinh sẽ được đưa đến một căn biệt thự để ghi hình.
Nói là biệt thự nhưng cũng không khác lâu đài là bao, mái ngói trạm trổ, điêu khắc nghệ thuật, rất văn vẻ.
Lạc Minh Tuyền xuống xe, sửa sang lại vạt áo: "Bọn họ định quay vòng 2 thế nào? Trắc nghiệm hay thực hành?"
Khương Viễn chịu thương chịu khó bung dù cho Lạc thiếu gia: "Cả hai, về nhạc lý thì chắc em cũng học hiểu, chắc là sẽ đơn giản."
Anh bước vào trong hội hợp với đám thí sinh, tìm một góc ngồi xuống: "Chịu, em không có học, chỉ xem sơ sơ qua." Sắp đóng phim mới rồi, anh không có thời gian chơi chơi nữa.
Trước đó còn muốn tranh thủ thời gian rảnh tham gia show âm nhạc giải khuây, bây giờ lại đổi ý muốn đóng phim, Lạc thiếu gia tùy hứng số 2 không ai số 1.
Người dẫn chương trình lúc này cao giọng thông báo: "Lần này 20 người các bạn sẽ bắt cặp thi đấu với nhau, 2 người một phòng, 8 giờ bắt đầu quay..."
Lạc Minh Tuyền nhìn ké đồng hồ của người đứng kế bên, buồn bực chau mày, bây giờ mới 6 giờ 30. Bắt người ta đợi một tiếng rưỡi làm gì?
"Anh đã xem xong chưa?" Ninh Thanh lần đầu thấy, xem nhờ đồng hồ của người khác mà còn bày biểu cảm phong phú như vậy. Khuôn mặt ưa nhìn cũng bị làm cho xấu đi.
Lạc Minh Tuyền chột dạ lùi lại, rồi cảm thấy không có gì phải chột dạ, mạnh dạn bước lên: "Xem xong rồi, cậu có thể vứt." Lại là thằng nhóc chết tiệt chỉ được cái vẻ ngoài này.
Ninh Thanh đút tay vào túi áo, bỏ đi mất: "Thần kinh."
Lạc Minh Tuyền tức xì khói nhưng không thể mắng người tại đây: "...Thằng khốn." Trước đó còn kêu đàn anh Lạc ngọt sớt, đàn ông toàn là một lũ chỉ biết nói phét.
Chờ đi, có mà bắt cặp trùng nhau trong phòng thi, đừng hòng anh đây tha cho mi.
Khương Viễn vừa mới đi xem cặp đấu trở về, thông báo cho anh: "Tuyền, đối thủ của em tên là Ninh Thanh, đáng gờm đó...nha?" Lạ thật, lúc nãy anh còn xụ mặt, bây giờ lại hớn hở thế kia, gặp chuyện vui?
Lạc Minh Tuyền cười phá lên, cảm thấy nữ thần may mắn đang mỉm cười với mình...
Hoặc không.
________.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Phòng thi rất rộng, mọi thứ đều có đủ, từ bảng đen cho đến nhạc cụ.
Vòng 2 được tổ chức theo kiểu đối kháng ấn chuông giành quyền trả lời, có tất cả 20 câu hỏi, ai trả lời chính xác sẽ được 1 điểm cộng, trả lời sau không tính điểm. Những câu hỏi mà tổ chương trình đưa ra điều liên quan đến nhạc lý. Lạc Minh Tuyền tự tin với khả năng suy một ra ba của mình có thể dễ dàng đè bẹp Ninh Thanh.
Anh đắc ý liếc hắn một cái, thái độ tự cao tự đại như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Câu hỏi: Nghịch âm là gì? Tổ hợp của nghịch âm gồm có?"
"Câu hỏi: Trong bài hát <Love Story> được thể hiện bằng guitar, có bao nhiêu hợp âm?"
"Câu hỏi: Hãy dùng đàn vĩ cầm thể hiện lại một đoạn ngắn của bài <Jasmine>."
"Câu hỏi: Ngoài kí hiệu nốt nhạc ra, trong một bản nhạc còn có các kí hiệu nào?"
"Câu hỏi: Hãy thể hiện điệp khúc của bài..."
Lạc Minh Tuyền đứng như trời trồng, một câu cũng không giành được: "..."
Tổ chương trình đúng là biến thái, à không, có người còn biến thái hơn...
Ninh Thanh liên tục trả lời đúng các câu hỏi khó nhằn, một điểm cũng không chừa cho anh.
Hắn còn bớt thì giờ nhìn anh một cái, khiêu khích: "Không biết gì mà cũng tham gia, tôi thật may mắn. Cảm ơn nha, gà con."
Lạc Minh Tuyền tức điên lên, hận không thể nhào qua nhai đầu hắn.