3
Nhà tôi.
“Cậu đứng ngoài cửa là được rồi, đừng vào nhà.”
Nói xong tôi liền đi vào trong phòng ngủ, đến tủ treo quần áo lật tìm kho báu nhỏ của mình.
Nghĩ đến việc nó sắp tan thành mây khói, lòng của tôi đau giống như bị người ta bóp chặt.
Nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng hoàn toàn không trả hết bảy mươi nghìn này.
“Chị nặng 60 ký à!”
“Mẹ kiếp?”
Tôi chạy vèo đến phòng khách, chặn ngay trước tấm bảng ghi chép cân nặng mà tôi dán phía sau cửa, trợn mắt nhìn.
“Không phải là nói cậu đợi bên ngoài sao? Sao có thể tùy tiện vào nhà con gái thế?”
Nhưng vị Linh Linh thiếu gia này căn bản không thèm trả lời tôi, ngược lại tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Nhưng mà nhìn chị còn chưa đến một mét sáu mươi lăm mà.”
“Im… miệng…”
“À, chủ yếu là chưa từng gặp qua cô gái nào… như thế.”
“À, tôi đúng thật là kiến thức hạn hẹp mà!”
“Ồ.”
“Trong thẻ chỉ có năm mươi nghìn, hai mươi nghìn còn lại tôi sẽ chia ra trả cậu trong ba tháng.”
“Hay là thôi đi vậy, chị cũng không phải là cố ý.”
“Không được.”
Sao tôi lại có thể để cho cậu xem thường khí phách của giai cấp vô sản chúng tôi được chứ.
4
Nhưng khí phách của giai cấp vô sản còn chưa chống đỡ được một ngày thì tôi đã ngã gục rồi.
Hôm qua vì để xử lý chuyện sự cố giao thông nên tôi đã xin nghỉ phép một ngày, không chỉ khiến cho tiền tích lũy hai năm qua bay sạch sẽ mà còn bị trừ một ngày tiền lương vì việc riêng.
Nghèo rớt mồng tơi, à không, tôi với đống nợ nần chồng chất đi làm, chuẩn bị xắn tay áo lên làm lớn một trận, tranh thủ lấy thành tích hiệu quả để giật tiền thưởng, cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nữa.
Nhưng vừa mở máy tính lên chuẩn bị làm việc thì lại phát hiện mình không tìm thấy được nhóm khách hàng.
Tiên nữ gây dựng sự nghiệp mới được nửa đường đã bị đá ra khỏi nhóm khách hàng à?
Why? What happened? What's wrong with me?
Tôi mang theo cả đống câu hỏi không hiểu tại sao đi hỏi lãnh đạo. Ông ta nói bởi vì đối phương là xí nghiệp chế phẩm thịt dê, tên của tôi không thích hợp lắm, lãnh đạo lớn của khách đề nghị để cho người khác làm hạng mục này.
Tôi nghe xong lập tức đứng chết trân nhìn điện thoại di động.
Sau một tràn giải thích năn nỉ cầu khẩn hạ thấp mình, cho đến khi tôi đổi tên “heo Peepa” đã dùng nhiều năm thành “thỏ Rebecca” thì mới cho tôi vào nhóm lại, để tôi không đến nỗi mất đi công việc để sinh tồn này.
Vừa mới đổi tên WeChat xong thì nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Linh Linh thiếu gia gửi đến.
“Chị à cuối cùng đã phát hiện tên WeChat của chị khó nghe rồi sao?”
Tên WeChat của cậu dễ nghe lắm sao?
“.”
Một dấu chấm tròn.
Cậu xem mình là diễn viên điện ảnh truyền hình có tác phẩm trứ danh à?
Trong lúc tôi muốn gõ chữ để phản bác lại thì một cảm ngộ khiến người ta đau thương lại làm cho tôi lặng lẽ xóa bỏ chữ vừa gõ xong.
Cậu ấy mới 21 tuổi tôi, có lẽ không biết dấu chấm là ai đâu.
5
Linh Linh thiếu gia mỗi ngày đều gửi tin nhắn WeChat hỏi thăm.
Dù các câu nói đều không giống nhau, nhưng trong mắt tôi hàm ý biểu đạt của chúng đều như nhau.
“Chị của ngày hôm nay đã cố gắng kiếm tiền trả nợ chưa?”
Vì để nhanh chóng gom đủ hai mươi nghìn kia, ngay cả xe của mình tôi cũng không sửa, mỗi ngày lê tấm thân với khoản nợ kếch xù kia di chuyển trên chuyến xe tuyến đường số năm chật chội.
Tin nhắn WeChat của chủ nợ ngày hôm nay lại đến rồi.
“Chị à, xe của tôi sửa xong rồi.”
“Được rồi.”
“Có muốn đi chúc mừng một chút không?”
“??? Chúc mừng cái gì?”
Là chúc mừng tôi bị chiếc ba lô bẩn thỉu trước mặt chen chúc ép ngực?
Hay là ăn mừng tôi vì để tiết kiệm giấy vệ sinh, ngay cả việc đi vệ sinh cũng ép mình phải hoàn thành ở công ty?
Tôi của hiện tại cái khác thì không biết, nhưng nói về sống cuộc sống nghèo khổ thì tôi lại có tự tin có thể mở lớp học.
Cái gì “Làm thế nào dùng 100 đồng để sống được một tháng?”, “Bạn đã từng vì để tiết kiệm tiền mà làm những chuyện khó quên gì?”
Tất cả tránh ra cả đi, để tôi trả lời.
“Ăn mừng xe của tôi sửa xong rồi.”
“Chúc mừng cậu, cậu và bạn của cậu ăn mừng là được rồi.”
“Ồ.”
Chỉ chốc lát sau, tin nhắn WeChat của cậu ấy lại đến.
“Chị à, tối nay chị có nhà không? Người nhà tôi vừa mới mua được một ít truffle rất ngon, tôi mang đến cho chị một ít.”
Truffle???
Ha ha, nguyên liệu nấu ăn cao cấp, thường chỉ cần dùng phương thức nấu nướng đơn giản nhất. Tôi đặt nó trong bánh kẹp hay là để lên mì lạnh nướng đây?
Thiếu gia này lấy tôi ra làm trò tiêu khiển à?
Đây là nguyên liệu nấu ăn mà người tỉnh lẻ có thể nấu sao???
6
Nhưng Linh Linh thiếu gia cũng không phải là nói không mà thôi, buổi tối đã đến nhà tôi thật.
Khi cả ngày tôi phải sửa lại phương án, lê tấm thân khổng lồ giống như nặng 150 ký của mình, cuối cùng về được đến nhà thì nhìn thấy cậu ấy cầm nhiều đồ như thế đứng trước cửa nhà tôi.
Không chỉ mang theo truffle mà còn có mì ý, bơ, nấm, tôm nõn, dầu ô liu… Ngay cả muối và một thùng nước khoáng cũng mang theo.
Đèn đường chiếu vào đầu cậu ấy, tản ra một mảng sáng, cũng có một chút đẹp trai kỳ lạ đấy chứ.
“Cậu đứng đây không bị muỗi đốt à?”
Tôi có khí nhưng bất lực lên tiếng.
“Cắn mấy nốt rồi đây này! Chị xem.”
Nói xong cậu ấy giơ cánh tay trắng nõn ra. Thế nào, muốn tôi thổi cho à?
“Cậu mang nhiều đồ đến như thế làm gì?”
“Làm cho chị ăn đấy…”
“Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm?”
Ban ngày hôm nay, tôi chính là dựa vào một đôi đũa dùng một lần vô cùng tinh xảo, di chuyển vài vòng giữa các đồng nghiệp ăn cơm trưa trong phòng giải khát mới miễn cưỡng được ăn no.
Sao cậu ta lại biết?
Đây chính là ánh mắt sáng như đuốc chuyên thuộc về người có tiền sao?
Linh Linh thiếu gia đặc biệt không khách sáo mà vào nhà tôi. Sau khi để đồ đạc xuống, cậu ấy đi dạo một vòng trong phòng khách rồi xoay người, đặc biệt đau lòng nhìn tôi.
“Chị chưa ăn cơm à?”
“Ừ.”
Mau nói số tiền còn lại không cần trả nữa, bà đây sẽ lập tức gật đầu, tuyệt đối không giả bộ nữa.
Sau đó thì nghe thấy một tiếng thở dài ở nơi xa của cậu ấy truyền đến, tràn đầy một ý nghĩa thương tiếc cả đời.
“Ầy… vậy mà vẫn không ốm? Vẫn là 60 ký?”
????????? Cậu ấy lại nhìn lén bảng cân nặng của tôi!!!
“Không phải mọi người đều nói cân nặng con gái không thể vượt quá năm mươi ký sao?”
“Chị à sao chị vượt nhiều như thế?”
“Có phải ăn quá nhiều rồi không?”
“Mì ý của tôi có phải là đem lầm rồi không?”
“Hay là chị chỉ ăn chút nấm thôi nhé?”
Mỗi lần cậu ấy lẩm bẩm một câu thì tôi lại bước đến một bước. Cho đến khi tôi bước đến cạnh bàn làm việc thì đưa tay lấy con dao phay ra.
“Chị, chị đi đâu vậy? Để tôi làm là được rồi, chị thưởng thức tài nấu nướng của tôi!”
“Vậy sao?Vậy cậu cũng thử đao pháp của tôi nè.”
“Bà mẹ nó, chị lấy dao làm gì?”
“Chém chết cậu.”
“Đừng đừng, không được giống như Trương Tam đi vào con đường phạm tội đâu nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT