Đợi canh nấu xong, Thẩm Tiêu nhúng đũa trúc vào canh rồi nếm thử một miếng, thả hành lá đã cắt nhỏ vào bên trong nồi đá: "Canh xong rồi, ăn chút canh đi đã."
Đã rất lâu rồi mấy người bọn họ không ăn đồ dầu mỡ, đột nhiên ăn thịt cá, chắc chắn dạ dày sẽ khó chịu, ăn một chút canh thịt lót dạ trước để dạ dày được thích ứng.
Một nồi canh thịt đủ cho mỗi người một bát, hành lá nổi trên mặt nước làm cho canh trông ngon mắt hơn không ít. Anh Tử khá vội vã, cô ta không chờ được mà kề vào miệng bát húp một ngụm nhỏ, nước canh vào miệng nhàn nhạt mà thơm ngon, làm cô ta nhớ đến canh sườn rong biển mẹ nấu trước kia. Tay nghề của mẹ không tốt lắm, nồi canh dồn tâm dồn sức nấu rất lâu cũng chưa chắc ngon bằng bát canh thịt gần như chẳng có gia vị gì này, nhưng vào giờ phút này, cô ta có chút hoài niệm tay nghề của bà ấy.
Những người khác không vội như Anh Tử, thổi vài cái cho canh nguội bớt rồi mới bắt đầu nhấm nháp món ngon hiếm có này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT