Tuệ Di sau khi suy nghĩ kỹ, mặc kệ lời khuyên ngăn của ba mẹ cô vẫn quyết định đến nhà của bà ngoại ở ngoại ô thành phố để sống.

Mặc dù có hơi mạo hiểm, nhưng vì không muốn dính dáng gì đến Cố Tử Minh cũng như Cố gia. Nên cô đành phải làm liều.

Tuệ Di ngồi trong phòng, cô soạn một ít đồ cần thiết để mang theo. Chu Hạo đứng trực tiếp cửa phòng của Tuệ Di, anh nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tuệ Di à, anh đã chuẩn bị xe xong rồi. Em muốn khi nào chúng ta đi đây”.

Tuệ Di không suy nghĩ mà trả lời liền. " Em muốn đi bây giờ, càng sớm càng tốt ".

Chu Hạo thấy Tuệ Di không thay đổi suy nghĩ, nên dành phải nghe theo. Anh giúp cô mang vali ra xe.

Ba mẹ cô thấy cô con gái của mình buồn rầu, cũng chỉ có thể an ủi cô. Bà Chu đi tới nắm tay Tuệ Di.

"Con đi trước đi, đợi sau khi mẹ xắp xếp việc buôn bán ổn thỏa mẹ sẽ đến ở cùng con. "

Tuệ Di gật đầu, cô cũng không muốn ba mẹ lo lắng cho mình nên nói. " Mẹ đừng lo cho con, con tự lo cho mình được. "

Mặc dù Tuệ Di tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn nhưng bà Chu biết cô đau lòng như thế nào.

Chu Hạo để vali vào cốp xe hơi, sau khi tạm biệt ba mẹ xong Tuệ Di lên xe.

"Ba mẹ đừng lo lắng cho con, hãy giữ gìn sức khỏe nhé. "

Ba mẹ cô gật đầu, bà Chu không kìm được nước mắt bà bật khóc nhưng lại không muốn Tuệ Di thấy.

Sau khi tạm biệt ba mẹ xong Tuệ Di cùng Chu Hạo rời đi, quyết định lần này do cô chọn dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không hối hận.



Cố Tử Minh sau khi xuống sân bay, hắn vội về căn biệt thự mà Hắn sống với Tuệ Di.

Vừa vào trong nhà đã thấy bà Hoa lo lắng ngồi ở phòng khách.

"Mẹ Tuệ Di đâu rồi? "

Bà Hoa nhìn hắn giọng nói đầy lo lắng. “Mẹ cũng không biết con bé đã bỏ đi đâu nữa.”

Cố Tử Minh tức giận. "Con đã nhờ mẹ trông chừng cô ấy giúp con mà, sao lại như vậy chứ ".

Bà Hoa để tờ giấy ly hôn mà Tuệ Di để lại lên bàn. Cố Tử Minh vừa nhìn thấy liền xé nát.

“Con đi tìm Tuệ Di đây”.

Nói xong hắn bỏ ra ngoài. Cố Tử Minh vội vã tới nhà của Tuệ Di. Vừa tới nhà cô hắn không nể nang ông bà Chu mà đi thẳng vào nhà tìm Tuệ Di.

"Tuệ Di em đâu rồi. " Hắn đi từ phòng khách tới nhà bếp rồi đi vào phòng ngủ của cô, nhưng chẳng thấy bóng dáng của cô đâu.

"Này có cậu có biết phép lịch sự không hả? ".

Ông Chu tức giận quát vào mặt Cố Tử Minh. Hắn túm lấy cổ áo của ông rồi hỏi.

"Hai người giấu Tuệ Di ở đâu hả?. Mau giao cô ấy ra cho tôi. "

Bà Chu thấy cố Tử Minh hung hãn liền lấy đẩy hắn ra.

"Cậu có tư cách gì mà hỏi tời con bé hả?. Sau những chuyện mà cậu làm cậu vẫn dám nhắc tới Tuệ Di sao? ".

Cố Tử Minh không hiểu, rốt cuộc hắn đã làm gì mà Tuệ Di lại bỏ đi, chẳng phải cô đã hứa sẽ chờ hắn sao?.

"Hai người giao Chu Tuệ Di ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi độc ác. "

Đứng trước lời cảnh cáo của hắn ba mẹ của Tuệ Di cũng chẳng sợ hãi. Ông Chu nhìn Tử Minh rồi nói.

"Cậu về đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến đấy. Dù sao thì cậu cũng không có dính dáng gì với Tuệ Di nữa ".

"Không dính dáng, cô ấy là vợ của tôi. Trong bụng còn có con của tôi nữa. ông nói không dính dáng là sao hả? ".

Tử Minh tức giận với lấy mấy bộ quần áo đang treo trên sào trưng bày vứt hết xuống đất.

"Cậu quá đáng rồi đấy!. "Bà Chu nói.

“Nếu không nói cho tôi biết Tuệ Di đang ở đâu. Tôi sẽ cho các người biết thế nào là quá đáng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play