Cố Tử Minh vẫn còn ngủ trong phòng. Tuệ Di đã dậy từ sớm cô nhìn thấy nhà cửa có chút bề bộn. Nhớ lại lời nói tối qua của hắn cô liền bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa để xem hắn có còn xem thường cô không.

"Anh dám xem thường tôi không biết làm việc nhà, hôm nay tôi sẽ cho anh sáng mắt ra.

Hắn vẫn còn say giấc thì tiếng chuông điện thoại làm hắn tỉnh dậy.

"Hai cái thằng này mới sáng sớm gọi làm gì không biết ".

Hắn nhắc máy, bên kia màn hình cuộc gọi là Diệp Bâng trán của cậu ta sưng tím, còn la Thành thì bị dập môi. Hắn vừa nhìn thấy liền bật cười.

"Này anh còn cười được à, tụi em vì giúp anh nên mới ra nông nổi này đó. Anh cũng phải có tí trách nhiệm trong việc này chứ ".

Cố Tử Minh cười khinh bỉ rồi phán một câu xanh rờn. "Tự làm tự chịu ".

Trời đất ưi La Thành và Diệp Bâng bần thần khi nghe câu nói vô tình kia của hắn, rõ ràng hắn nhờ bọn họ thử lòng Tuệ Di xem trong lúc sợ hãi nhất cô sẽ nhớ tới ai. Bây giờ thì hắn đã biết đáp án mà mình muốn biết rồi. Nhưng còn thương tổn mà hai người phải chịu ai sẽ bồi thường đây.

"Này ít ra anh cũng phải cảm ơn tụi em chứ ".

"Cảm ơn " Hắn nói xong tắt máy một cái rụp không để hai người kịp nói thêm gì nữa.

Hắn thức dậy không nhìn thấy Tuệ Di, vội vàng ra khỏi phòng. "Tuệ Di em đâu rồi? "

"Này, anh đứng đó đi đừng xuống cầu thang " Tuệ Di đứng dưới nhà nhìn hắn nói.

“Em làm gì dưới đó vậy?”

"Anh không nhìn thấy sao tôi đang lau nhà đó. "

“Ai bảo em làm vậy hả mau để đó cho tôi” Cố Tử Minh vừa nói vừa đi xuống.

"Này anh đừng đi xuống, này cẩn thận… "

Cố Tử Minh vừa đi được hai bậc thang Hắn trượt té, Tuệ Di hốt hoảng lấy tay che mắt lại không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cố Tử Minh mặt mày nhăn nhó. "Trời ơi cái mông của tôi, mới sáng sớm mà em làm trò con bò gì vậy hả? Có phải em định ám sát tôi một cách khoa học không? "

Cố Tử Minh lấy tay xoa xoa cái mông đang ê ẩm của mình. Tuệ Di nhìn thấy bộ dạng của hắn cô muốn cười lắm nhưng lại sợ hắn bị quê.

"Tôi khuyên anh nên đứng im ở đó đi, đừng có đi xuống nữa "

"Em làm gì mờ ám sợ tôi biết đúng không? " Cố Tử Minh nhất quyết không nghe lời nói của Tuệ Di, chỉ còn hơn 10 bậc thang nữa thôi.

Hắn vừa bước xuống bậc thang tiếp theo thì" aaa… trời má… "

Mông của hắn một lần nữa được những bậc thang ôm ấp, hắn trượt thẳng xuống sàn nhà, Tuệ Di chỉ biết đứng đó ôm bụng cười.

"Em… em làm gì với cái cầu thang vậy hả? " Cố Tử Minh đau điếng ngồi dưới sàn nhà, ai khóc nỗi đau này của hắn chứ.

“Tôi đang lau nhà sẵn tiện lau cầu thang luôn, tôi thấy người ta chỉ là đổ nhiều xà phòng thì cầu thang sẽ sạch bóng, nên tôi làm theo á mà. Nhưng mà anh bị té chắc chắn hong phải lỗi tại tôi.” Tuệ Di vừa nói vừa cười hì hì

"Em… em còn dám chối không phải lỗi của em thì của ai hả?. "

"Lúc nãy tôi đã cảnh báo anh rồi mà anh không nghe, lần thứ nhất thì không nói. Lần thứ hai tôi cũng đã ngăn cản mà anh đâu nghe. Nhất quyết không nghe, nên là tự làm tự chịu ".

Cố Tử Minh ngồi đó không biết nói gì nữa, hắn ngồi đó nhớ lại lúc nãy vừa nói với Diệp Bâng, hắn thầm nghĩ liệu đây có phải quả báo nhãn tiền trong truyền thuyết không.

“Em mau đỡ tôi đứng dậy đi, đau chết mất. Tự dưng khi không lại nổi hứng làm việc nhà chi vậy. Bây giờ gây tai nạn cho tôi rồi đấy”

Tuệ Di thấy hắn đau đớn ngồi dưới sàn nhà đau tới nỗi không đứng dậy được trông cũng tội nghiệp.

"Nhờ vả người ta thì đừng có thái độ "

Cố Tử Minh bình thường bố láo bao nhiêu bây giờ lại thảm hại bấy nhiêu. Hắn đành phải xuống nước nhỏ giọng với cô.

“Tuệ Di mau giúp tôi”.

"Chưa đủ thành ý "

Cố Tử Minh nhíu mày nhìn tuệ di" Y/n giúp tôi đi mà, không lẽ em thấy chết mà không cứu sao? "

Tuệ Di bật cười đường đường chính chính là một tổng tài cao ngạo chưa từng cúi đầu trước bất kì ai, vậy mà lại năn nỉ cô giúp hắn.

"Được rồi nể mặt anh, tôi sẽ giúp anh. "

Tuệ Di đi tới kéo lấy tay Tử Minh, muốn hắn tự đứng dậy nhưng vì bụng bầu của cô to quá nên không thể dùng hết sức được.

"Này anh tự đứng lên đi tôi không cúi người được ".

"Tôi đau quá không đứng nỗi đây này ". Cố Tử Minh cố bám lấy tay vịn cầu thang dùng hết sức đứng dậy. Tuệ Di cũng đỡ hắn qua bên ghế sofa.

Hắn không thể ngồi đàng hoàng trên ghế sofa được mà phải ẹo qua một bên, Tuệ Di nhìn hắn cười nắc nẻ.

"Trên đời dưới thế có ai như em không hả? Thấy chồng mình bị như vậy mà còn cười được nữa. Em không thấy xót xa cho tôi à ".

"Haha xin lỗi… xin lỗi anh nha, nhưng mà nhìn anh như vậy tôi không nhịn cười được. "

Tuệ Di cứ cười, hắn quê quá nên khi thèm nói chuyện với cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play