Lên giường với nam chính rồi vứt bỏ anh

Chương 4


1 tuần


 

16.

“Vậy những thứ đồ ở dưới căn tầng hầm kia là để làm gì?”

Nói đến đây, anh đột nhiên ôm tôi khóc.

“Anh xin lỗi cục cưng, anh dơ bẩn, trong đầu anh luôn xuất hiện người khác, anh không thể kiểm soát được đầu óc của mình.”

“Rõ ràng anh không thích cô ta, nhưng trong đầu anh chỉ toàn là những ký ức về cô ta.”

“Cô ta giống như bùa chú vậy, luôn luôn xuất hiện trong tâm trí và cuộc sống của anh.”

“Anh một mực nói rằng anh yêu cô ta, nhưng rõ ràng anh chỉ yêu cục cưng thôi mà.”

“Nhưng không sao, bây giờ anh đã có thể khống chế được, mỗi tế bào của cơ thể anh đều nói rằng, anh g h é t cô ta.”

“Nếu một người phụ nữ không phải cục cưng chạm vào anh, anh sẽ bị n ô n mửa.”

Từ câu trả lời của anh, tôi dường như đã hiểu.

Trong đầu Tạ Thầm có những ký ức của anh và Tang Ninh như trong cuốn sách, những ký ức này ngày càng ảnh hưởng đến anh.

Trái tim anh nói rằng anh không yêu Tang Ninh, nhưng trong đầu anh lại khắc sâu sự thật rằng anh yêu Tang Ninh.

Như thể có ai đó đem tình cảm ở trong sách nhét vào trong đầu anh.

Cho nên, khi tôi nói tôi là người phát sinh quan hệ với anh, anh không tin.

“Cục cưng, anh thực sự đã dọn dẹp hình bóng của cô ta ở trong đầu anh rồi.”

“Em đừng không cần anh có được không?”

Tôi ôm mặt Tạ Thầm, hôn lên môi anh: “Tạ Thầm, sau này em sẽ cùng anh cố gắng.”

Tôi từng cho rằng Tạ Thầm có tình cảm với Tang Ninh.

Nhưng bây giờ nhìn vào, nó chỉ đơn giản là bị ảnh hưởng bởi cốt truyện.

17.

Ngày cử hành hôn lễ, Tạ Thầm đánh thức tôi dậy từ sáng sớm.

“Cục cưng, anh sắp phải kết hôn với người khác rồi.”

Tôi nhặt chăn lên, lại tiếp tục ngủ tiếp: “Anh đi kết đi.”

“Em chẳng quan tâm anh gì cả.” - Sự oán giận của anh dường như muốn nhấn chìm tôi.

Điện thoại của Tạ Thầm liên tục đổ chuông, thúc giục anh phải bắt máy.

Tôi bật dậy vì ồn ào: “Ngay bây giờ, anh lập tức đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ.”

“Ngoan ngoãn làm lễ cho em, không được làm gì cả.”

Tạ Thầm kiên quyết nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự tủi thân.

Tang Ninh rất sợ tôi ở lại trong nước, sợ tôi là giới hạn ảnh hưởng đến Tạ Thầm, điều này đủ để chứng tỏ, cô ta rất coi trọng hôn lễ này.

Những âm thanh ở trong đầu Tạ Thầm, đều đang cố gắng hết sức để khiến anh yêu Tang Ninh. Người được lợi nhất, tôi không thể không nghi ngờ Tang Ninh có liên quan.

Bất kể thế nào, hôn lễ này, tôi nhất định sẽ không để cho nó được diễn ra bình thường.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi hôn lên môi anh:

“Anh là của em, em nhất định sẽ không buông tay anh, anh yên tâm đi, em sẽ cho anh một sự bất ngờ.”

Hai mắt anh sáng lên, đè tôi xuống hôn thêm một cái.

Buổi trưa, tại địa điểm tổ chức hôn lễ, khách mời đã tụ tập đông đủ.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Tang Ninh xuất hiện trong bộ váy cưới lộng lẫy.

Tạ Thầm đứng yên nhìn xung quanh.

Cho đến khi tôi xuất hiện, đôi lông mày lạnh lùng của anh mới hóa thành xuân thủy*.

*Hiểu nôm na là dịu lại.

Tôi bước lên sân khấu trong ánh mắt của tất cả mọi người, mỉm cười, đưa tay ra với Tạ Thầm: “Tạ Thầm, em đến cướp hôn, anh có muốn đi theo em không?”

Tạ Thầm sải bước đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Luôn luôn muốn.”

Các khách mời đều sửng sốt.

Sắc mặt Tang Ninh khó coi nhìn Tạ Thầm nói: “Tạ Thầm, anh nhìn em, người anh yêu là em, người anh muốn kết hôn là em.”

Tạ Thầm: “Không, tôi không yêu cô, từ đầu tới cuối tôi chỉ yêu Diệp Hoan Nhan.”

Tôi và Tạ Thầm tay trong tay nhìn Tang Ninh ói ra một ngụm m á u, nói chuyện với nơi nào đó trong hư không.

Điều này quả thực khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

18.

Hôn lễ này kết thúc mà không gặp bất cứ vấn đề gì.

Thái độ của bố mẹ Tạ thay đổi cực lớn, họ đưa tôi về nhà, coi tôi như tâm can bảo bối, nói xin lỗi với tôi.

Chính bọn họ cũng cảm thấy điều này không đúng.

Không biết tại sao ban đầu lại để cho Tạ Thầm kết hôn với Tang Ninh.

Những năm qua, bọn họ luôn cưng chiều Tang Ninh như con gái, ngoài việc hỗ trợ về mặt học tập, bọn họ còn để cô ta gia nhập tập đoàn Tạ thị.

Chỉ như vậy thôi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đồng ý cho cuộc hôn nhân của Tạ Thầm và Tang Ninh.

Hơn nữa, còn không hỏi ý kiến của Tạ Thầm.

Dựa theo sự giải thích của mẹ Tạ: “Giống như bị thôi miên vậy.”

Xem ra, tôi đoán không sai. Cốt truyện cuối cùng của cuốn sách gốc là hôn lễ, hôn lễ kết thúc, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.

Sau khi hôn lễ này bị phá hư, mọi người vây quanh Tang Ninh cũng dần tỉnh lại.

Những âm thanh quanh quẩn ở trong đầu Tạ Thầm cũng đã biến mất.

Nhưng anh vẫn cần phải gặp bác sĩ tâm lý.

Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn bị mắc kẹt giữa hiện thực và cốt truyện trong sách, ngoại trừ việc biết yêu tôi là điều đúng đắn, những chuyện khác đều thật giả lẫn lộn.

Cho đến bây giờ anh vẫn không tin, người phát sinh quan hệ với anh là tôi.

Cũng may, ban đầu là bố tôi dọn dẹp sự việc này, tôi đem tập tài liệu bày ra ở trước mặt Tạ Thầm.

Chuyện đã qua nhắc lại quả thực là rất n g u n g ố c, nhưng tôi phải để cho Tạ Thầm biết, anh trong sạch.

Sau khi Tạ Thầm xem tập tài liệu kia, mắt anh đỏ hoe.

“Xin lỗi anh, người ban đầu là em.” - Tôi chột dạ nói.

Giây tiếp theo, lại bị anh ôm thật chặt ở trong ngực: “Cục cưng, anh không bẩn, thật may vì đó là em.”

Nhưng từ lúc đưa tay ra ôm tôi, anh đã khóc.

“Lúc đầu, cái gì anh cũng không biết, đã bị em ăn sạch, anh muốn đòi lại.”

Mặc dù tôi có lỗi, nhưng loại chuyện này không phải con gái mới là người chịu thiệt nhiều hơn sao?

Thế nên tôi liền nói: “Bây giờ là ban ngày.”

“Cục cưng, anh mặc kệ, anh muốn.” 

Ngay sau đó Tạ Thầm bế tôi lên.

Trong lúc trời đất quay cuồng, tôi bị anh đè ở dưới người, phong ấn bằng một nụ hôn.

Anh hôn rất tàn bạo, lại tràn đầy sự chiếm hữu.

19.

Hôn lễ chấm dứt, cốt truyện trong sách cũng kết thúc, tôi tưởng rằng sẽ không còn sự xuất hiện cùng nhau nào giữa tôi và Tang Ninh nữa.

Ai ngờ, cô ta lại b ắ t c ó c tôi.

“Diệp Hoan Nhan, tại sao số phận của cô cứ luôn tốt như vậy? Cho dù cô có ở thân phận nào, người anh ấy chọn vẫn luôn là cô.”

“Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ công lược rồi sống sót trở về, nhưng tại sao anh ấy không thể yêu tôi?”

Từ những lời nói đ i // ê n k h ù n g đứt quãng của cô ta, tôi biết được.

Cô ta đã hai lần công lược Tạ Thầm.

Lần đầu tiên, cô ta chiếm lấy thân phận hiện tại của tôi, là thanh mai trúc mã với Tạ Thầm.

Nhưng Tạ Thầm không yêu cô ta.

Mà lại yêu người bơ vơ không chỗ nương tựa là tôi.

Cuối cùng cô ta công lược thất bại, còn tôi thì c h ế t thảm.

Kiếp này, hết lần này đến lần khác cô ta chọn thân phận của tôi ở kiếp trước, học theo dáng vẻ của tôi để công lược Tạ Thầm.

Đáng tiếc Tạ Thầm vốn chẳng để ý đến cô ta, vì vậy cô ta liền lợi dụng thứ gọi là hệ thống để thôi miên Tạ Thầm.

Không thể nghi ngờ, đây là hành vi gian dối, một khi thất bại, cái giá phải trả là sinh mạng sẽ trôi đi nhanh hơn.

Ở nơi tổ chức hôn lễ, Tang Ninh không tiếc sử dụng thuật thôi miên lần nữa. Đáng tiếc, bốn năm qua Tạ Thầm đã h à n h h ạ bản thân đến mức miễn nhiễm.

Tạ Thầm đối với tôi chính là câu tỏ tình, cũng là câu trả lời tốt nhất.

Tang Ninh dây dưa hai đời, cuối cùng vẫn làm ra chuyện vô ích.

Mà cuộc đời của cô ta cũng đã đi đến giây phút cuối cùng.

Lúc Tạ Thầm chạy tới, Tang Ninh đang cầm d a o kề ở cổ tôi.

Nhìn thấy Tạ Thần, cô ta mất khống chế: “A Thầm, người anh yêu là em đúng không?”

Tạ Thầm nhìn tôi, khẽ gật đầu: “Anh yêu em… Nhan Nhan.”

Tang Ninh hoàn toàn sụp đổ, tôi nhân cơ hội này dùng cùi chỏ tông mạnh vào người cô ta, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

Nhưng chỉ trong chớp mắt cô ta đã bị bắt lại.

Tạ Thầm ôm tôi, cả người run rẩy.

Anh nhìn về phía Tang Ninh, ánh mắt hận như không thể g i // ế t c h //ế t cô ta.

Tôi ôm Tạ Thầm thật chặt, nghẹn ngào nói: “Tạ Thầm, hình như em còn một câu chưa nói với anh.”

“Nói cái gì?”

“Tạ Thầm, em yêu anh.”

20.

Ba tháng sau, Tạ Thầm cầu hôn tôi.

Anh đã chuẩn bị cho hôn lễ từ rất lâu.

Lúc đầu tôi tưởng anh chuẩn bị cho Tang Ninh.

Sau này lại nghe Tạ Thầm nói, nếu tôi không đến cướp hôn, anh cũng sẽ không kết hôn với Tang Ninh.

Theo kế hoạch của anh, hôm đó anh sẽ cầu hôn tôi.

Cũng chuẩn bị tinh thần bị tôi từ chối, nhưng may mắn thay, cuối cùng tôi đã dũng cảm một lần.

Nói đến việc kết hôn với Tạ Thầm, suýt chút nữa bạn thân đã mắng chếc tôi.

Cô ấy sợ tôi là não yêu đương, tìm kiếm hạnh phúc ở một tên tra nam.

Cô ấy dồn hết sức lực giới thiệu bạn trai cho tôi, còn giật dây bảo Văn Việt tiếp tục theo đuổi tôi.

Tạ Thầm giận đen mặt, ngay hôm đó liền kéo tôi đi lĩnh chứng.

Sau đó, còn phách lối khoe khoang giấy đăng ký kết hôn ở trong vòng bạn bè, tuyên bố chủ quyền.

[Diệp Hoan Nhan là của tôi, tôi là của Diệp Hoan Nhan!]

Mắt bạn thân đỏ bừng vì tức giận, tôi liền kể chuyện từ đầu đến cuối cho cô ấy nghe.

Phải dỗ dành một lúc, cô ấy mới nguôi ngoai, không muốn đ á n h tôi nữa.

Danh tiếng tra nam của Tạ Thầm được rửa sạch.

May mà anh não yêu đương, nếu không dựa vào tính tình của tôi, chúng tôi sẽ không có kết quả.

Ngoại truyện:

Đêm tân hôn.

Tạ Thầm thần bí nói sẽ cho tôi một bất ngờ.

Trong lòng tôi vừa tò mò vừa mong đợi, cố gắng kiên nhẫn đợi cho đến khi khách khứa về hết, vội vàng thúc giục anh.

Tạ Thầm kéo tôi vào phòng ăn, đẩy tôi ngồi xuống, một bàn toàn là những món ngon được bày ra ở trước mặt tôi.

“Cục cưng, em cứ ăn chút gì đi, anh phải chuẩn bị cho bất ngờ.”

Tôi gật đầu thúc giục: “Được, anh đi nhanh đi.”

Tạ Thầm cười cười xoa đầu tôi, hôn lên mặt tôi một cái, rồi mới đi lên lầu.

Tôi ăn chậm rãi, cố gắng cho anh nhiều thời gian nhất có thể để chuẩn bị.

Trong đầu suy nghĩ không biết Tạ Thầm sẽ mang đến cho tôi bất ngờ gì.

Nửa tiếng sau, Tạ Thầm vẫn chưa xuống, tôi nghi ngờ gọi tên anh.

Không nghe thấy anh đáp lại nhưng lại nhận được tin nhắn anh bảo tôi đi lên lầu.

Tôi chạy lên lầu, hành lang tầng hai trải đầy những cánh hoa hồng.

Đẩy cánh cửa đang hơi hé mở ra, trong phòng không mở đèn.

Chỉ có ánh nến lung linh mờ ảo.

Kết hợp với phong cách trang trí theo kiểu Châu  u cùng với những bông hoa hồng rực rỡ, tôi có cảm giác như mình đang ở thế kỷ trước.

Mà thu hút sự chú ý nhất chính là chiếc giường ở trong phòng, Tạ Thầm mặc quần áo nam cao cấp, nằm trên giường, hai tay bị t r ó i bằng dây xí//ch.

Mái tóc được cố định bằng keo xịt vào ban ngày đã đã hơi rủ xuống.

Khí thế mạnh mẽ đã không còn nữa, giờ phút này chỉ còn lại sự ngoan ngoãn mà thôi.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn tôi.

“Cục cưng, sao em không tới đây?" Giọng anh nhẹ nhàng và đầy mê hoặc.

Khiến tai tôi dâng lên một trận tê dại.

Tôi nuốt nước miếng và bình tĩnh bước tới bên giường.

Từ trên cao nhìn xuống anh.

“Đây là bất ngờ của anh à?”

“Cục cưng không thích sao?”

Tôi không nói gì, anh tiếp tục nói: “Chủ đề tối nay tên là… ôn lại giấc mộng xưa.”

Trong nháy mắt tôi liền nhớ đến sự kiện kia.

Cảm giác vừa tội lỗi vừa có chút mong chờ: “Thật à?”

“Tất nhiên, làm sao anh có thể lừa gạt cục cưng được?”

Nhận được câu trả lời của anh, tôi  cũng không giả vờ nữa.

Đem giày đá sang một bên rồi nhảy lên giường, cười giống như sói bà ngoại.

Tôi cởi cà vạt của anh, xé mấy cái cúc áo ra.

Tạ Thầm mặc cho tôi hành động: “Hồi trước cục cưng cũng làm thế này à?”

“Đúng vậy, em còn dùng cà vạt bịt mắt anh. Lúc đó, anh còn không biết mình đã nhiệt tình thế nào đâu...”

Trong khi nói về những chuyện lúc trước đã xảy ra, động tác tay của tôi vẫn không ngừng lại.

Nhưng lại bỏ lỡ sự xảo quyệt trong mắt của Tạ Thầm.

“Cục cưng, hôm nay em không bịt mắt anh sao?”

Tôi nhìn anh nhướn mày, cầm chiếc cà vạt lên, kéo mạnh một cái: “Nếu anh đã yêu cầu thì em cũng sẽ cố gắng thoả mãn anh.”

Tôi cúi xuống, dùng cà vạt che đi ánh mắt của anh.

Giây tiếp theo, trong chớp mắt trên dưới đảo ngược, Tạ Thầm vừa rồi còn vô hại bây giờ đã ngập tràn sự nguy hiểm.

“Anh... anh đang làm gì vậy?”

Tạ Thầm cúi đầu gặm vành tai tôi, khẽ thổi: “Ở đây chỉ có em, cục cưng bảo anh muốn làm… cái gì?”

Những lời nói mập mờ khiến tôi ngay lập tức đỏ mặt.

Vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh nói chuyện mà không giữ lời, điều bất ngờ mà anh hứa đâu? Đi xuống ngay!”

Cà vạt trong tay bị rút đi, cổ tay tôi bị t r ó i lại.

Tạ Thầm hôn lên môi tôi: “Cục cưng, sao anh có thể nói mà không giữ lời, bây giờ chẳng phải em đang ôn lại giấc mộng xưa sao?”

Hô hấp của tôi bị cướp đoạt, sợi dây xí//ch trên tay Tạ Thầm quá dài, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Hơi thở nặng nề cuốn theo những động tác, khiến tôi vừa khóc vừa xin t h a.

"Tạ Thầm, tên kh//ốn k//iếp.”

"Cục cưng, gọi anh trai.”

"Kh//ốn kiếp!" Tôi bướng bỉnh, không chịu làm theo ý anh.

Đổi lấy hình ph//ạt càng khắc nghiệt hơn, anh hôn lên những giọt nước mắt của tôi, rồi dỗ dành: “Cục cưng ngoan, gọi anh trai, anh sẽ bỏ qua cho em.”

Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn luôn bắt tôi gọi anh là anh trai, thường xuyên dùng thân phận anh trai để giải quyết mọi chuyện cho tôi.

Sau này lớn lên, lại đột nhiên không cho phép tôi gọi là anh trai nữa.

Nếu bây giờ cứ lặp đi lặp lại thế này, trong trong hoàn cảnh như này mà phải xưng hô thế kia, quả thực rất khó mở miệng.

Nhưng anh không chịu bỏ cuộc, hết lần này đến lần khác bắt tôi phải thỏa hiệp.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được gọi một tiếng: “Anh trai.”

“Cục cưng, gọi thêm vài lần nữa đi.” Ánh mắt của anh thật đáng sợ giống như muốn ăn th//ịt tôi vậy.

Tôi sốt ruột gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng điều đó chỉ khiến anh càng trở nên hung hãn hơn.

Tôi tức giận đến mức cắn mạnh vào cánh tay anh.

Đúng là một tên lừa đảo!

____Hoàn____

Tác giả muốn nói:Trước khi mọi người đi nhớ cho tôi một tim để tui có động lực ra nhiều chuyện hay nhé, vào trang web của tôi để đọc được nhiều câu chuyện hay hơn nhé.Gth cho mng bộ truyện "Đom đóm và ánh trăng "siêu hay nhưng bị flop 😭 

Một lần nữa thank you mọi người đã ủng hộ ❣️.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play