Quả nhiên, Qua Oa lấy lý do khó sinh để trốn tránh, thật lâu sau vẫn chưa thấy Qua Oa sinh nên vì thế, ta lập tức đi chuẩn bị giúp Qua Oa một phen.

Do không thể bế đứa trẻ vào, nàng định là sẽ mượn cái cớ sảy thai, thế là ta thuận tiện dặn Thuý Thuý bưng một chén chè đậu đỏ vào trong, mượn cớ nói rằng giúp bổ khí thông huyết cho nàng.

Quả nhiên chè đậu đỏ bị bà bà ngăn lại ngay, bà bà khen ta có lòng, sau đó còn đổ sạch hết chén chè đậu đỏ ngay trước mặt ta.

Chắc hẳn là do khi nhìn thấy ta thì tâm trạng không được vui, không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ mẹ chồng con dâu này, vậy nên bà bà đã tự bưng bát cháo ngao của mình vào, nói là nàng nấu cho Qua Oa ăn.

Sau đó chỉ thấy bà mụ đi ra ngoài rồi nói rằng đứa trẻ đã không còn nữa, còn Qua Oa thì khóc lóc than thở rằng trong chè đầu đỏ có độc.

Ta lén lút liếc nhìn một cái, quả nhiên, mặt mũi bà bà đều đã tái mét cả rồi.

Thế là Qua Oa bị đưa đi đến một nơi khác, cả đời cũng không được quay trở lại kinh thành.

Lão gia chủ này cũng thật biết cách chà đạp nữ hài làm sao.

Bà bà lôi kéo tay của ta, liên tục nói rằng đã để ta phải chịu uất ức rồi, còn thường xuyên liếc mắt nhìn Tống ma ma đang đứng phía sau ta nữa.

Đợi Tống ma ma rời đi xong, nàng lập tức hất tay của ta ra, vênh váo tự đắc mà nói: “Kiều Kiều, không phải bà bà muốn nói những lời vừa rồi với ngươi đâu, ngươi nhập môn đã nhiều tháng rồi, sao không vì Vương phủ chúng ta mà suy nghĩ thông suốt một chút, sinh hạ một đứa con đi.”

Ta không lên tiếng, người lên tiếng chính là Vương gia công công: “Ài, ngươi bảo con cháu sẽ tự khắc có cái phúc của con cháu mà, ngươi quản nhiều như vậy làm gì chứ. Già cả rồi, nửa cái thân cũng không còn sài được nữa, thôi thì cứ để cho đôi phu thê nhà người ta tự do tự tại chút đi.”

Bà bà trừng trắng mắt nói: “Tri Chước là con trai độc nhất, nếu Vương phủ tuyệt hậu, vậy thì làm sao ta còn mặt mũi mà xuống dưới gặp tổ tiên đây! Còn nữa, gì mà già cả rồi chứ, ta mới mười tám thôi đấy.”

Vương gia công công: “Thiệt tình, ngày nào cũng nói mình mười tám, ta mười chín thì ngươi mười tám, ta hai mươi, ngươi cũng mười tám, bây giờ ta đã bốn mươi rồi, thế mà ngươi vẫn mười tám là sao.”

Bà bà: “…”

Vương gia công công lại nhìn về phía ta: “Kiều Kiều à, ngươi đừng đặt nặng việc này quá, chuyện sinh hài tử không nhất thiết phải vội vàng quá làm gì. Ài, dù sao thì vẫn là do Tri Chước vô dụng thôi.”

Thẩm Tri Chước: “?”

Ta khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Bạch Liên đang ra tín hiệu với mình, nghĩ rằng không thể đấu lại người của địa chủ nên đành phải trông cậy việc lựa chọn người thích hợp vào bà bà.

Hôm sau bà bà đưa cho ta một bức tranh, trong ảnh là một nữ nhân trông khá ngây ngô đáng yêu, tên của nàng là Thẩm Miên Miên.

Ngày đầu tiên Thẩm Miên Miên đến, nàng đã nói với Thẩm Tri Chước rằng: “Ca ca, ta rất thích ngươi, hì hì.”

Thẩm Tri Chước cũng vô cùng cưng chiều muội muội: “Thích ta sao, hì hì? Vậy thì ta đây sẽ tiếp tục hì hì, hì hì, hì hì, hì hì…”

Thẩm Miên Miên: “?” Có bệnh à?

18.

Miên Miên này vô cùng ngu ngốc, đáng tiếc là ta còn chưa kịp ra tay thì nàng đã tự tiễn chính mình đi rồi.

Thẩm Tri Chước nhìn đàn kiến chuyển nhà, hắn kêu nàng đi lấy kính lúp.

Thẩm Miên Miên: “Được thôi ca ca, nhưng khi nào thì đi lấy được ạ?”

Thẩm Tri Chước: “Sao bây giờ ngươi không đi lấy luôn đi, chờ đàn kiến chuyển nhà xong rồi thì ta còn ở lại ngắm thế giới tươi đẹp của bọn chúng làm gì nữa?”

Buổi tối khi Thẩm Tri Chước đi ngủ, Miên Miên một hai đòi hắn phải chúc nàng ngủ ngon.

Thẩm Miên Miên: “Trước kia mẫu thân ta đều sẽ chúc ta ngủ ngon.”

Thẩm Tri Chước: “Vậy sao hiện tại mẫu thân của ngươi lại không chúc ngươi ngủ ngon?”

Thẩm Miên Miên: “… Hiện tại nàng không còn ở đây nữa.”

Thẩm Tri Chước: “Vậy thì đêm nay ngươi đừng nghe là được rồi.”

Thẩm Miên Miên: “Không được, ta nhất định phải nghe chúc ngủ ngon cơ.”

Thẩm Tri Chước mất kiên nhẫn nói: “Ngươi có bệnh à, thế gian rộng lớn như vậy, ta tìm đâu ra mẹ của ngươi bây giờ?”

Thẩm Miên Miên than phiền với Thẩm Tri Chước rằng nàng vẫn chưa có tình lữ.

Thẩm Tri Chước: “Vậy ngươi tìm đi.”

Thẩm Miên Miên: “Tìm không được.”

Thẩm Tri Chước: “Thời buổi bây giờ nam tìm nữ, nữ tìm nam, cả nam cả nữ tìm lẫn nhau, kiểu gì mà chẳng tự sa vào nhau chứ?”

Thẩm Miên Miên: “Thời buổi bây giờ, thiếu niên tốt giống Tri Chước ca ca không còn nhiều.”

Thẩm Tri Chước: “Không cần phải đi đúng hướng đúng khuôn khổ như vậy làm gì.”

Thẩm Miên Miên: “? Thật ra ta… Rất thích Tri Chước ca ca, không biết có thể …”

Thẩm Tri Chước: “Nương của ta không cho yêu đương với người có cùng họ Thẩm, không thì sau này không biết hài tử sẽ theo họ ai.”

Thẩm kéo dài: “… Hài tử sẽ theo họ ngươi, ta sẽ theo họ hài tử”

Thẩm Tri Chước: “Vẫn như ta hay thường nói, người ngốc có phúc của người ngốc, nhưng còn ngu ngốc thì không.”

Thẩm Miên Miên biết Thẩm Tri Chước đang muốn tiễn mình đi.

Trước khi đi vẻ mặt bà bà luyến tiếc nói: “Miên Miên, sao lại đi rồi? Không ở lại thêm vài ngày rồi hẵng đi?”

Thẩm Miên Miên khẽ liếc Thẩm Tri Chước một cái, còn chưa kịp cất lời thì đã bị Thẩm Tri Chước xen mồm vào: “Nương người luyến tiếc cái gì? Người đâu, mau sắp xếp hành lý cho Vương phi, Vương phi muốn ở với Thẩm Miên Miên vài ngày.”

Lần này, bà bà bị nhét vào xe ngựa một cách mạnh mẽ, cứ vậy mà bị đưa đi.

19.

Thoắt cái đã sắp đến Tết m Lịch, hôm nay thật lạnh, so với việc *Chân Hoàn từ Cam Lộ Tự đi đến Lăng Vân Phong sinh sống thì còn lạnh hơn.

*Hậu cung Chân Hoàn truyện

Trời cũng đã sáng, hoàn toàn không màng đến việc ta đang buồn ngủ mà vẫn cứ sáng bừng lên, khu bình luận còn có người thúc giục, vì thế ta lập tức bò dậy.

Ta vừa mới rời giường thì Thẩm Tri Chước đã từ triều trở về, hắn ngồi bên mép giường hôn ta một cái: “Bây giờ mới dậy, ngươi lại thành công trốn thoát được một ngày ba bữa rồi sao?”

Ta “ô ê” hai tiếng, sau thì lười nhác hỏi: “Sao gần cuối năm rồi mà còn phải lên triều vậy, các ngươi không nghỉ đông sao?”

Thẩm Tri Chước: “Ừ thì… Cũng có, Hoàng Thượng đã đặc biệt phê chuẩn việc tuần sau không phải lên triều rồi.”

Ta: “Thế tiền đâu?”

Thẩm Tri Chước: “Tiền gì cơ?”

Ta: “Người khác cũng không mang tiền về à?”

Thẩm Tri Chước: “Đúng rồi, ta là người trở về đầu tiên đó.”

“…” Ta im lặng hồi lâu, Thẩm Tri Chước vừa nhìn thì biết ngay ta đang cạn lời nên đã cọ cọ đầu vào cổ ta.

Thẩm Tri Chước: “Ta trắng tay rồi, có phải Kiều Kiều ngươi sẽ ghét bỏ ta không?”

Ta dịu dàng xoa đầu Thẩm Tri Chước: “Đừng nói vậy, ít ra ngươi còn có mặt mũi về nhà là được rồi.”

Thẩm Tri Chước: “…”

Tối hôm qua nằm mơ thấy mình bị rớt môn thứ ba, huấn luyện viên vỗ xe bảo ta rằng có phải sợ sau khi thi xong thì sẽ không có đủ tiền mua xe không.

Ta lại tập trung lực chú ý một lần nữa.

Huấn luyện viên: “Diệp Kiều Kiều, đây là trình độ thật sự của em sao?”

Ta gật đầu như giã tỏi.

Huấn luyện viên: “Có điều kiện thì tự mua con đường sau này cho mình đi.”

Ta: “…”

Ngụ ý của giấc mơ này không tốt, quả nhiên, bà bà đã trở lại, còn dắt về một nữ tử, trông quyến rũ mê người, tên là Hồng Tiêu.

Ngày mùa đông nhưng Hồng Tiêu vẫn khoác trên mình một thân sa y, ta nhìn chằm chằm vào hai bầu ngực đầy đặn trước ngực nàng, cũng không biết nàng nhiều mỡ bao nhiêu mà có thể chịu được cái lạnh này.

Bà bà vừa xuống xe thì lập tức thuận thế mà đẩy Hồng Tiêu đang đứng bên cạnh về phía Thẩm Tri Chước, Thẩm Tri Chước hơi nghiêng người, Hồng Tiêu ngã sõng soài trên đất.

Nàng đứng dậy như không hề có xương cốt, khuỷu tay chống cằm, hai tròng mắt mờ mịt hơi nước, mông lung mơ hồ, đuôi mắt khẽ nhướng lên, mê người thật sự.

Ta nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng thì lập tức cảm thấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, lại ngẩng đầu quan sát phản ứng của Thẩm Tri Chước, chỉ thấy thiếu niên trẻ tuổi Thẩm Tri Chước đang vô cùng căm tức mà nhìn mẫu thân của mình.

Thẩm Tri Chước: “Hà tất gì mẫu thân phải vũ nhục Kiều Kiều như thế?”

Bà bà khẽ nhíu mày: “Tri Chước đây là có ý gì hả?”

Thẩm Tri Chước chỉ vào Hồng Tiêu đang từ từ bò dậy mà giận run cả người: “Bạch Vi Vi kia ta nhịn, Bạch Liên cũng thế, vì ta tôn trọng người, ta cũng đã nhắc người rồi, nhưng kết quả thì sao? Tiếp theo chính là Thẩm Miên Miên, Qua Oa, bây giờ ngay đến cả nữ nhân trong thanh lâu mà người cũng đưa về được.”

Ta âm thầm đè cánh tay của Thẩm Tri Chước xuống, nhưng ngoài dự đoán, Thẩm Tri Chước lại hất ra.

Hắn cũng trừng mắt nhìn ta, con ngươi đỏ rực như muốn nức ra: “Ngươi vẫn chưa chơi đủ sao? Diệp Kiều Kiều ngươi có biết không, mỗi lần ngươi nói yêu ta đều giống như mấy lời lừa gạt của người môi giới vậy.”

Ta có chút luống cuống, ta chưa bao giờ thấy Thẩm Tri Chước lại mất bình tĩnh như lúc này.

“Tri Chước, không được vô lễ.” Dẫu sao thì cũng đang thời cổ đại, hiếu thảo là đạo trời, nếu chuyện Thẩm Tri Chước bất kính với bà bà bị truyền ra ngoài, vậy hắn sẽ làm người thế nào nữa đây?

Thẩm Tri Chước kích động nói: “Diệp Kiều Kiều, khi ta đang không chút lay động với ngươi, ngươi có thể đừng vờ vịt kiểu miễn cưỡng như thế được không?”

Hồng Tiêu ở lại đây, Thẩm Tri Chước cũng vậy, không chỉ có như thế, hắn còn ở cách chỗ ta không xa.

Ngay sau đó, Thẩm Tri Chước không hề quay lại Bình Xuân Uyển, mà Hồng Tiêu ngày nào cũng cúi người ve vãn trước mặt hắn.

Hồng Tiêu: “Tri Chước, ta lạnh.”

Thẩm Tri Chước: “Vậy thì mặc nhiều quần áo vô.”

Hồng Tiêu: “Hình như ta bị đau bụng.”

Thẩm Tri Chước: “Tự mình đến cảng G mua thuốc giảm đau đi, thuận tiện mua cho Kiều Kiều một ít luôn.”

Hồng Tiêu: “Người ta ăn Tết đều có phu quân bên cạnh, ta thì lại không.”

Thẩm Tri Chước: “Vốn dĩ trên đời này không hề có cái gì gọi là phu quân, nhưng nhiều người có, ngươi cũng cảm thấy muốn có theo thôi.”

Hồng Tiêu: “Là cha ta giục ta mau chóng thành hôn.”

Thẩm Tri Chước: “Vậy ta đây sẽ làm cha ngươi, ta sẽ không thúc giục ngươi.”

Hồng Tiêu: “…”

20.

Điều mà ta không hề biết chính là, khi bà bà ép Thẩm Tri Chước phải nạp Hồng Tiêu vào làm thiếp, Thẩm Tri Chước lập tức đưa bằng hữu của hắn sang, là đích tử của Tương phủ, Tạ Quân.

Thường thì ta sẽ đối phó với nữ nhân bà bà dắt về, nhưng mà hiện tại Thẩm Tri Chước kiêu ngạo không thèm đoái hoài gì đến ta nữa, vì thế hắn đã dẫn Tạ Quân sang đây để đối phó thay ta.

Chẳng qua ngày đầu tiên sống trong Vương phủ, Tạ Quân đã nhận sai người, hắn tưởng Bạch Liên là Hồng Tiêu, sau đó…

Tạ Quân: “Cô nương nhìn không giống người dương gian cho lắm, xin hỏi cô nương là người ở trển xuống sao?”

Bạch Liên không chịu để bị yếu thế: “Công tử nói vậy là cũng ở dưới âm phủ lên sao, không biết lần này đến đây là để đầu thai vào con súc sinh nào thế?”

Tạ Quân âm thầm nghiến răng: “Ngày thường cô nương đều nói năng kiểu vậy sao?”

Bạch Liên: “Ngày thường ta không nói, chỉ trực tiếp thổi kèn xô na.”

Tạ Quân: “…”

Bạch Liên thấy sắc mặt Tạ Quân không ổn cho lắm, nàng cười cười hòng làm tăng bầu không khí: “Ngại quá, ta nói chuyện có chút bình dân.”

Sắc mặt Tạ Quân thâm trầm đi vài phần: “Cô nương nói vậy là trực tiếp đến âm phủ được rồi đấy.”

Bạch Liên cười cười: “Công tử cứ nói đùa, tiểu nữ chưa từng đọc thơ đọc sách, đã vô tình bêu xấu mình rồi.”

Tạ Quân: “Chẳng trách lại nói chuyện ngang ngược như vậy.”

Bạch Liên nổi giận: “Ngươi vừa nói chuyện vừa hâm nồi canh sườn heo đấy à?”

Tạ Quân cũng nổi giận: “Cô nương, nơi phồn hoa sẽ hút mắt người, nhưng không có thực lực thì đừng tranh giành làm gì cho mệt.”

Bạch Liên tức giận cười một tiếng: “Ngươi tên là gì?”

Tạ Quân: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tiểu Hồng.”

Bạch Liên đá chân hắn một cái: “Thành nam thành bắc một con phố này, cho hỏi cha ngươi là ai!”

21.

Cha của Tạ Quân là hữu tướng, cha ta là tả tướng.

Quan hệ giữa cha ta và cha hắn xưa nay đã bất hoà, nhưng quan hệ giữa ta và Tạ Quân thì lại rất tốt, lúc này Tạ Quân đang ngồi trên bàn mắng chửi bà bà.

Đang mắng thì bà bà tới.

Cả mặt nàng tái mét, giọng điệu không chút thân thiện hỏi: “Tạ thái tử đến lúc nào vậy, sao ta không nghe hạ nhân báo?”

Tạ Quân ngượng ngùng cười cười đáp: “Vừa tới, vừa tới thôi.”

“Vừa tới sao?” Bà bà khẽ hừ lạnh một tiếng: “Vừa tới mà đã ở đây mắng chửi bổn vương phi rồi, bổn vương phi cũng có tài đức gì đâu.”

Tạ Quân nghiêm mặt nói: “Vương phi người quá khiêm nhường rồi, người rất xứng đáng mà.”

Bà bà: “?”

Nàng không hề để ý tới Tạ Quân, mà là đi về phía ta: “Sao sắc mặt Kiều Kiều lại trông kém sắc thế này, không phải đã đổ bệnh rồi chứ?”

Ta âm thầm mà trợn trắng mắt: “Bà bà quan tâm ta nhiều một chút là được rồi, Kiều Kiều không ngại đâu.”

Bà bà: “Nếu không ngại thì mau bắt tay xử lý chuyện hôn sự của Thẩm Tri Chước và Hồng Tiêu đi.”

Ta khẽ chép miệng, cũng không khó chịu mấy.

Ta còn không rõ sao, ngươi nói đêm tân hôn của hắn với Hồng Tiêu mà hắn còn tìm cách đối phó với chủ nhà ta còn tin.

“Kiều Kiều sẽ…”

Ta còn chưa nói dứt câu thì đã bị Thẩm Tri Chước đột ngột xông tới đánh gãy hoàn toàn.

Thẩm Tri Chước tức giận nói: “Ta không đồng ý!”

Bà bà cũng nổi giận: “Ý của bổn vương phi đã quyết, không phải ngươi có đồng ý hay không là được đâu!”

Tạ Quân cố tình chen miệng vô, hắn đẩy Thẩm Tri Chước sang một bên, giọng điệu cổ quái nói: “Tri Chước ngươi đừng vùng vẫy nữa, lời Vương phi nói như thánh chỉ vậy đó, nàng nói ý nàng đã quyết rồi, ngươi còn chống đối làm gì nữa.”

Bà bà trừng mắt liếc Tạ Quân một cái.

Thẩm Tri Chước: “Dù sao thì ta cũng sẽ không cưới Hồng Tiêu, mẫu phi, chẳng lẽ chuyện chung thân của nhi tử mà chính nhi tử cũng không được làm chủ sao?”

Bà bà: “Mẫu phi cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, Diệp Kiều Kiều vào trong Vương phủ được nửa năm rồi mà đến cái trứng cũng không đẻ ra được, ngươi muốn nàng thì có ích lợi gì chứ?”

Tạ Quân: “Đúng vậy, sao Tri Chước ngươi lại có thể nói chuyện với mẫu phi thế này được chứ? Mẫu phi ngươi đè đầu cưỡi cổ ngươi cũng không dễ dàng gì.”

Tạ Quân lại quay sang bà bà nói: “Vương phi, ngươi đừng so đo với cái trứng này làm gì.”

Bà bà cắn chặt răng, hất tay Tạ Quân ra: “Tạ công tử, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta.”

Tạ Quân: “Ta hiểu chứ Vương phi, ta nhất định sẽ giúp ngài xử lý tốt chuyện nhà.”

Bà bà: “…”

Thẩm Tri Chước nhìn vào mắt ta, thâm tình mà chân thành vô cùng: “Mẫu thân, nhi tử chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người, nhi tử chỉ cần Kiều Kiều thôi.”

Ôi, cảm động chết ta rồi.

Bà bà còn chưa kịp nói thì Tạ Quân đã giành nói trước: “Thẩm Tri Chước, ta khuyên ngươi nên biết tốt xấu chút đi, Hoàng Thượng cũng có tam cung lục viện, ngươi có thêm nhiều phụ thân một chút thì đã làm sao? Tuy rằng ngươi không thể so sánh với Hoàng Thượng được, nhưng tam cung lục viện của ngươi bị làm sao vậy hả?”

Bà bà không chút e dè gì mà trực tiếp vẽ hai chữ “phiền phức” lên mặt.

Bà bà: “Sắc trời cũng sực tối rồi, Tạ công tử tính ở lại Vương phủ của chúng ta sao?”

Tạ Quân cười làm lành nói: “Đa tạ Vương phi quan tâm, sương phòng đã được chuẩn bị tốt rồi.”

Bà bà: “… Có vẻ như Tạ công tử thật sự rất vui khi nhúng tay vào chuyện nhà người khác nhỉ.”

Tạ Quân: “Đa tạ Vương phi khen ngợi.”

Bà bà: “?”

Bà bà giận vô cùng, sau khi chốt hạ một câu cuối cùng “hôn nhân sẽ được cử hành đúng hẹn” thì lập tức xoay người rời đi.

Thẩm Tri Chước nhìn ta bằng con mắt đỏ hoe, tràn ngập thất vọng.

Ta cảm thấy nên dỗ dành hắn một chút, bảo là biết lỗi rồi, ta còn gọi ca ca cả đêm, Thẩm Trì Chước hành ta cả đêm.

Ngày thứ hai eo ta đau nhức đến mức không đứng dậy nổi, còn hắn lại tinh thần phấn chấn mà xuất hiện trong hoa viên nhỏ, nhìn Tạ Quân đang chơi với chim.

Hắn bộc lộ hết tình cảm bằng hữu cùng sự chân thành mà hỏi thăm.

Thẩm Tri Chước: “Tạ Quân, buổi sáng tốt lành, chúc ngươi vĩnh viễn độc thân.”

Tạ Quân: “Ta dùng sinh mệnh để cá cược rằng nhất định ta sẽ chọn một phu nhân trong Vương phủ về thành thân, về việc ta dùng sinh mệnh của ai để cá cược thì chưa biết.”

Thẩm Tri Chước khẽ nhíu mày: “Không thì ngươi chọn một người trong số những nữ nhân mẫu phi nhét vào đây đi, ta không thân với các nàng ấy cho lắm.”

Tạ Quân miễn cưỡng cười vui: “Cảm ơn, nhưng không cần. Quan Công đạp ngựa chiến cầu vồng, từ xưa người nghèo chí không nghèo.”

Thẩm Tri Chước: “Vậy được rồi.”

Trùng hợp thay Bạch Liên bưng canh sườn đi ngang qua, Tạ Quân lập tức đi lại mắng nàng.

Tạ Quân: “Uầy, không ngờ ngươi cũng thức dậy sớm thật!”

Bạch Liên trợn trắng mắt: “Ta cũng không ngờ là ban ngày ban mặt mà ngươi còn có thể di chuyển trên nhân gian được đấy.”

Tạ Quân: “Chưa cúng tuần đủ 49 ngày, nên ta lên đây xem một chut.”

Bạch Liên: “Hèn gì, ra là chưa đủ 49 ngày.”

Tạ Quân: “Tiếc là một mình ta ở dưới đó có chút cô đơn, ta muốn minh hôn.”

Bạch Liên: “Minh hôn gì đó không xứng với thân phận của tiểu Hồng chút nào, ta đốt xuống cho ngươi toà Di Hồng Viện là được rồi.”

Tạ Quân suy nghĩ nửa ngày trời mới sực nhớ ra tiểu Hồng chính là hắn.

Tạ Quân: “Hồng Tiêu, tuổi ngươi còn trẻ, thế tại sao lại cứ một hai muốn làm thiếp của Tri Chước vậy?”

Bạch Liên nghẹn họng nhìn trân trối: “Hồng Tiêu gì? Ta không phải Hồng Tiêu.”

Sau khi Thẩm Tri Chước chậm rãi mà nói sơ qua về thân phận của Bạch Liên, Tạ Quân ngã quỵ xuống đất hoàn toàn.

Có người yêu nhau, có người ngắm biển, có người nghe nói Bạch Liên là thiếp của Thẩm Tri Chước, hắn lập tức không thở nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play