Dương Tố Tố chỉ ăn một nửa, Dương Thiên cho rằng cô bé cảm thấy đắng nên không muốn ăn nữa, nhưng cũng vừa vặn, tác dụng của nửa viên Hồi Nguyên Đan đã đủ với cô bé rồi.

Lại không nghĩ rằng, Dương Tố Tố không nghĩ thế.

Cô bé giữ lại nửa viên Hồi Nguyên Đan, hỏi Dương Thiên: "Cha ơi, mẹ nói có đồ ngon nên chia một nửa với bạn bè, nửa còn lại con có thể cho bạn con không?"

"Còn có bạn nữa sao?" Dương Thiên trợn tròn mắt.

Nhắc mới nhớ, đã đến lúc Dương Tố Tố phải đi học mẫu giáo, Dương Thiên đã không chú ý đến chuyện này, khi học kỳ mùa thu bắt đầu, anh nhất định phải đưa con bé đi đăng ký.

"Có ạ!" Dương Tố Tố đáng yêu chạy ra cửa, làm nũng đáp lời.

Dương Thiên và dì Đường nhìn nhau cười, Dương Thiên không hiểu nhưng dì Đường đã hiểu ý của bé con, cười khổ: "Ngoài cổng có một chú chó hoang, Tố Tố coi nó như một người bạn, không ngừng cho nó ăn thức ăn thừa, đôi khi con bé nhịn ăn cũng phải cho chó ăn. Nhắc tới cũng kỳ quái, chú chó này rất thân với Tố Tố, người nào kêu nó cũng làm lơ, nhưng ngay khi Tố Tố gọi thì nó lập tức hớn hở chạy tới...

"Chó?!" Đôi mắt của Dương Thiên lập tức mở tol

Dương Tố Tố... Chẳng lẽ con bé định đem nửa viên Hồi Nguyên Đan này cho một con chó?!

Dương Thiên đứng dậy muốn ngăn cản.

Lúc này, một con chó choai choai màu đen tuyền hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi chạy tới ngay khi nhìn thấy Dương Tố Tố, miệng nó phát ra âm thanh rầm rì như thể muốn nói chuyện, cả người nó lắc lư nhảy chồm lên một cách hào hứng, lúc đứng lên bằng hai chân sau còn cao hơn cả Dương Tố Tố, vừa đụng tới cô bé là lập tức liếm...

Chú chó khiến Tố Tố bật cười khúc khích.

Một lúc sau, Tố Tố sờ sờ đầu chó: "Búa nhỏ, đây là đường viên ta để lại dành cho mày, mày nếm thử di...

"Này!" Dương Thiên muốn ngăn cản. Nhưng mà... Đã trễ.

Con chó đen dường như biết thứ này có giá trị, nó há to miệng, không thèm nếm thử vị đã lập tức nuốt xuống.

Dương Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc.

Có bao nhiêu thương nhân giàu có, những gia đình quý tộc, những gã khổng lồ kiểm soát nền kinh tế, những gia tộc quyền thế ngập trời ở thủ đô, vào lúc nguy cấp đều bằng lòng

đánh đổi tất cả cũng khó cầu được viên Hồi Nguyên Đan.

Kết quả... Hôm nay, thế mà một chú chó hoang đã ăn sạchIl

Hơn nữa, không hề có chút thương tiếc, giống như ăn thức ăn cho chó bình thường!

Mất cả nửa ngày Dương Thiên mới phản ứng được, chỉ có thể cười khổ.

"Bé con, lại đây!" Dương Thiên phất phất tay.

Tố Tố đáp một tiếng rồi vỗ vỗ đầu "Búa nhỏ”, thì thầm: "Đi thôi, ba ba muốn gặp mày đó!"

Con chó đen vui vẻ theo sau mông Tố Tố, chạy đến chỗ Dương Thiên, sủa nhỏ hai tiếng, cảnh giác nhìn chăm chằm Dương Thiên, hai đôi mắt đen long lanh, nhìn rất có linh tính.

"Nó gọi là gì?" Dương Thiên hỏi.

"Búa nhỏ." Tố Tố nghiêm túc trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play