Tư Thành Lăng vẫn sẽ đông người như thường lệ, hầu như chưa bao giờ vắng khách, doanh thu rất ổn định.

Nhưng chỉ riêng tầng VIP của Tư Thành Lăng không phải người có tiền nào cũng có thể đến tầng này, bên trong phòng VIP có thể quan sát được những người đến quán bar này vui chơi.

Nếu Lục Dụ Thần được gọi là đệ nhất xạ thủ thì người đối diện lại là người sử dụng kiếm thuật thuần thục nhất đảo phía nam, chỉ là những thanh kiếm rất ít khi được mang theo bên người, không cần biết là vật gì, chỉ cần trong tay người này thì chính là vũ khí mạnh nhất.

Anh cầm trên tay ly rượu vang đỏ, lắc lư trên tay mình, chất lỏng màu đỏ óng ánh bên trong cũng theo nhịp điệu tay anh mà đi chuyển bên trong chiếc ly thủy tinh vô cùng đẹp mắt rồi mới nhấp một ngụm nhỏ.

“Tôi còn tưởng cậu còn chưa xong việc sẽ không đến đây.” Lục Dụ Thần chậm rãi lên tiếng, anh vắt chéo chân một cách thông thả.

Phương Phong Tức ngáp một cái dáng vẻ chán nản “Tôi còn nghĩ ở đây sẽ náo nhiệt lắm, không ngờ Thành Lăng của cậu nhàm chán chết đi được.” Anh ta còn tưởng vui vẻ như lời thằng nhóc Quách Khâm Bắc, không ngờ lại bị lừa đến nơi như thế này, chỉ bằng về Hải Nam còn thú vị hơn.

“Vậy tôi cho cậu một thông tin, có thể khiến cậu cảm thấy thú vị đấy.”

Anh ta nhướn mày nhìn anh “Chuyện gì? Đừng nói là cậu có con rồi đấy.”

“Mỏ vàng bên dưới đảo phía tây, cách vị trí của chúng ta không xa. Rất ít người biết được sự tồn tại của nó, người biết chính xác hiện tại là ba vợ tôi nhưng ông ấy vẫn đang hôn mê.” Lục Dụ Thần đưa cho Phương Phong Tức những gì mà anh điều tra được, bây giờ anh bị nhắm đến cho nên đưa cho Phương Phong Tức chính là phương án tốt nhất.

Ánh mắt của Phương Phong Tức hiện lên sự thích thú, dụi tắt điếu thuốc trên tay mình chậm rãi nhếch mép vui vẻ “Lão Lục chuyện này không đơn giản nhỉ? Thảo nào người đó liên tục muốn giành lấy đảo phía nam của chúng ta xem ra là để tiếp cận mỏ vàng này.” Nếu như không vì mỏ vàng thì muốn chiếm đảo phía nam vì thuận lợi cho bọn họ, cũng chỉ một phần, nếu như có được đảo phía nam thì chuyện mỏ vàng sớm muộn gì cũng sẽ vào tay bọn chúng.

“Thẩm Y Tranh cô ấy hình như cũng không biết đến sự tồn tại của chúng.”

“Chuyện này tôi giúp cậu điều tra, tôi nghĩ cậu nên giải quyết chuyện Ngô Gia và Lý Gia đi. Dù sao những chuyện nguy hiểm này đều từ Phương Gia mà ra, tôi sẽ tự tay dẹp sạch bọn chúng.” Phương Phong Tức biết những người anh em của anh ta bị nhắm đến đều là vì anh ta, bởi vì ở Hải Nam ba anh Phương Khải Dực là người dẫn đầu, tàn dư của kẻ thù bây giờ chính là những kẻ đang nhắm đến bọn anh và đảo phía nam.

Lục Dụ Thần vốn dĩ quay lại Thành Lăng giúp cho Phương Phong Tức điều tra mà Hoắc Vũ Hạo cũng vậy, bọn họ thật ra đều muốn giúp Phương Phong Tức, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Bây giờ bọn anh cần phải giúp Phương Phong Tức chặt bỏ từng nhánh của bọn chúng, thì mới có thể loại bỏ toàn bộ bọn chúng mà không để lại tàn dư nào. Để lại tàn dư của Tang Thuận chính là sai lầm lớn nhất của Bạch Ưng, nếu lần đó không bỏ qua cho đám người đó, bây giờ đảo phía nam đã yên ổn rồi.

Bọn chúng không đến Hải Nam cho nên mới nhắm đến Thành Lăng, thật trùng hợp Thành Lăng lại là nơi của Lục Dụ Thần anh.

Anh đặt ly rượu xuống nhìn người trước mặt “Không cần áy náy làm gì, năm đó nếu không nhờ ba cậu xem ra tôi cũng không còn mạng. Cậu là anh em của tôi, tôi đâu phải tham sống sợ chết mà bỏ lại anh em của mình chứ.” Những kẻ bỏ rơi anh em của mình đều là những kẻ không đáng để sống, cho dù lý do nào đi chăng nữa cũng không đáng sống.

“Chuyện mỏ vàng cậu nên nói cho vợ cậu, dù sao ba cô ấy cũng là người biết nó không thể tùy tiện động vào đồ của người khác.” Phương Phong Tức đứng dậy, chỉ để lại cho anh một câu, dù sao hôm trước đã nghe chuyện Mạc Hy Ân đến Thành Lăng, anh ta không thể gặp lại người kia ngay lúc này, anh ta không sẵn sàng đối mặt với cô.

Anh vẫn ngồi đó ung dung uống rượu, anh không biết nên mở lời với cô thế nào, nếu giấu cô chuyện này đến khi cô biết được anh chắc chắn sẽ chẳng còn cơ hội nào giải thích.



Ở Malaysia lúc này trong toà cao ốc giữa thành phố ăn chơi tấp nập những ngọn đèn xanh đỏ, dòng người đổ ra đường nhiều vô số.

Người đàn ông ngồi trên chiếc sofa gương mặt độc ác đến mức khiến người đối diện cũng phải khiếp sợ, vẻ mặt dữ tợn của ông ta khiến cho những người thân cận cũng phải kiên dè.

“Lão đại, mỏ vàng có tin tức rồi…” Tên thuộc hạ bên ngoài chạy vào, cầm trên tay là sấp ảnh được gửi từ Hải Nam và Thành Lăng.

Vừa nghe hai chữ mỏ vàng ông ta đã phấn khích đứng dậy, ông ta đợi lâu như vậy rồi bây giờ mới có tin tức chính xác sao? “Nói đi mỏ vàng ở đâu.”

“Ở đảo phía tây thưa lão đại, nhưng người biết cách đến đó là con gái duy nhất của Thẩm Gia. Bây giờ cô ta chính là vợ của Lục Dụ Thần một trong năm người đứng đầu đảo phía nam.” Tên thuộc hạ cẩn thận nói lại cho ông ta nghe, dù sao chuyện này cũng chỉ mới biết gần đây, cho dù tin tức xa có khả năng không chính xác.

Hình ảnh trên tay rõ ràng như vậy không thể không tin.

Tang Lữ nhíu mài nhăn mặt khó chịu, không ngờ đi một vòng vẫn là đảo phía nam của Phương Khải Dực, chính Phương Khải Dực năm đó khiến bọn họ như thế này, bây giờ nợ mới nợ cũ sẽ tính cho con trai ông một thể.

Người thiếu niên đeo mặt nạ che nửa gương mặt trên, chậm rãi bước lên “Tang Ca! Con gái của Thẩm Gia tôi có quen biết, nếu như cần tôi sẽ quay lại Thành Lăng giúp anh điều tra.” Giọng nói mềm mại dễ nghe, hơn nữa lại vô cùng đáng tin.

“Được, vậy cậu quay về Thành Lăng, nhớ hành sự cho cẩn thận đừng bỏ mạng ở đó đấy, Lục Dụ Thần không phải kẻ dễ chọc vào đâu.” Tang Lữ nhìn anh ta dặn dò, đặt hết niềm tin cho anh ta chỉ hi vọng đổi lại được vị trí chính xác của mỏ vàng.

Chỉ cần có được mỏ vàng thì đảo phía nam bọn chúng không cần chiếm, mà trực tiếp giết hết bọn chúng không chừa lại bất kỳ ai.

Phương Khải Dực, tao phải cảm ơn mày vì ngày đó đã tha mạng cho tao đấy, cho nên bây giờ tao sẽ trả ơn cho mày đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play