Cả căn phòng họp ở Thẩm Thị đều im lặng không ai dám lên tiếng khi anh có mặt ở đây, thậm chí còn là đến để dằn mặt bọn họ và dung túng cho cô.

Anh nhìn Ngô An Hạ nhếch mép, cô ta lá gan không nhỏ còn có thể đến Thẩm Thị tham gia vào cuộc họp hội đồng quản trị của các cổ đông thế này. Con người anh chẳng tốt đẹp gì, cũng chẳng sợ sẽ khiến người khác phật lòng.

Đôi mắt sắc bén từng chút một quan sát bọn họ rồi chậm rãi lên tiếng vô cùng nhẹ nhàng “Nếu không còn ý kiến vậy thì tan họp đi.”

Trần Tổng và Lưu Tổng hai người bọn họ nghe anh nói liền thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vốn muốn chuồn đi từ lâu rồi ai lại có gan lớn đi đắc tội với Lục Gia chứ, không ngờ Thẩm Y Tranh lại có người chống lưng lớn như vậy.

Ngô An Hạ nhìn cô bằng đôi mắt muốn giết người, hận không thể bóp chết cô, nhưng Lục Dụ Thần ở đây cô ta có thể làm gì cô chứ, chỉ biết ngậm ngùi cầm lấy túi xách đứng dậy.

“Ngô Tiểu Thư! Hẹn gặp lại.” Anh nhướng mài đầy thích thú nhìn vẻ mặt của cô ta.

Anh sẽ giải quyết Ngô Gia trước, còn chuyện mỏ vàng anh sẽ cẩn thận nói với Thẩm Y Tranh, bây giờ vừa chuyện Thẩm Thị vừa chuyện mỏ vàng cô sẽ không thể nào giải quyết hết được.

“Ưng Châu! Cậu sắp xếp người đến đây giúp Thiếu Phu Nhân đi.” Lục Dụ Thần quăn cho Ưng Châu tập hồ sơ rồi ra dấu hiệu bảo cậu ta ra ngoài.

Đi theo anh lâu như vậy, cậu ta nhìn anh liền biết anh muốn gì chỉ có thể lắc đầu vẻ mặt chán nản mà rời khỏi phòng họp.

Cả căn phòng chỉ còn hai người, không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương, hai má của Thẩm Y Tranh liền ửng đỏ, cảm thấy bầu không khí này có chút không đúng.

Bây giờ phải làm sao? Bảo anh đi về thì không được, anh vừa mới giúp cô, cô không thể đuổi người.

Não của Thẩm Y Tranh trở nên căng thẳng, cô đưa mắt nhìn anh dựa vào bàn họp chống một tay lên mặt bàn chân vắt chéo bên cạnh ghế của cô, ánh mắt anh nhìn cô nóng đến mức khiến cô cảm thấy khó thở.

“Anh… Anh không về Lục Thị sao?” Giọng nói dễ nghe của cô rất quen thuộc đối với anh, chỉ là những lần trước anh cảm thấy cô rất ghét bỏ mình.

Hiện tại anh lại không thấy cô chán ghét mình nữa, anh nhìn cô thản nhiên mà trả lời “Đợi em, em không có gì muốn nói với tôi sao?” Lục Dụ Thần dừng lại một chút, đột nhiên anh áp sát mặt mình về phía trước cô.

Anh chậm rãi nói “Chẳng hạn như em rất nhớ tôi.”

Thẩm Y Tranh nghe anh nói xong cô liền đẩy người anh xích ra “Anh đứng đắn một chút có được không, đây là công ty.” Con người này cũng tùy tiện thật, anh không sợ bị người khác dòm ngó sao?

Nhưng anh muốn cô phải cứng rắn hơn, đứng trước mặt anh cô còn thế này, thì sau này sẽ rất khó đối đầu với người khác đặc biệt là Ngô An Hạ còn chưa tính đến Lương Nguyệt San, nếu như cô không làm được cô có thể dựa vào anh mà làm.

Anh đưa chân kéo lấy ghế cô đến gần mình hơn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc “Thẩm Y Tranh! Tôi hỏi em một chuyện, bị Ngô An Hạ và Lý Phong đối xử như vậy em không hận sao? Con người em cũng thật rộng lượng.”

“Tôi không rộng lượng với họ, chỉ là chưa đến lúc ba tôi không ở đây, Thẩm Thị vẫn chưa ổn định.” Thẩm Y Tranh nhìn anh, bản thân cô rất bất lực, cô tất nhiên muốn trả thù rồi, muốn bọn họ phải trả giá, nhưng ở Thành Lăng này cô làm gì còn người thân nào chứ.

Làm gì có ai bị phản bội, bị lừa dối suýt chút nhà tan cửa nát, mất hết tất cả mà có thể để người ta sống an nhàn như vậy chứ.

“Chỉ cần em muốn, tôi sẽ giúp em. Chuyện nhỏ có thể giải quyết em muốn thế nào cũng được, nhưng chuyện lớn chỉ cần dựa vào tôi, tôi chống lưng cho em. G.i.ế.t người cũng được, tôi giúp em dọn xác, em muốn ngày mai Ngô Thị biến mất, thì ngày mai chắc chắn sẽ chẳng có Ngô Thị ở Thành Lăng.” Lục Dụ Thân khom người, anh vươn tay vén tóc của cô ra sau gáy.

Cô nghe anh nói cũng chỉ biết bất động, chưa từng có ai nói với cô như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với cô, đột nhiên cô cảm thấy anh thật tốt tại sao cô lại ghét bỏ anh? Nếu là Lý Phong hắn ta sẽ bắt cô nhịn, bắt cô chịu đựng hoàn toàn không cho cô phản kháng, anh ta sợ sẽ phật lòng người khác gây cản trở sự nghiệp.

Ngược lại Lục Dụ Thần anh ngang tàn không sợ bất cứ thứ gì “Tôi không muốn lợi dụng anh.” Cô không nỡ để anh bị cô lợi dụng làm chuyện xấu, càng không muốn người khác nói cô lấy anh vì cậy gia thế của anh.

“Ông đây tình nguyện để em lợi dụng, chỉ cần em muốn tôi sẽ là vũ khí tốt nhất giúp em loại bỏ toàn bộ những thứ khiến em không vui. Chỉ cần em cảm thấy thoải mái thì muốn làm gì tôi đều thuận theo ý em.” Lục Dụ Thần nắm lấy tay cô, kéo cô đứng bật dậy, chân anh cũng đá chiếc ghế ra phía sau.

Thẩm Y Tranh ở giữa hai chân anh, eo cô cũng bị anh giữ lấy, bốn mắt nhìn nhau khiến không gian càng trở nên mờ ám, trái tim cô không ngừng gào thét muốn bỏ trốn khỏi cái tên lưu manh trước mặt mình.

“Tranh Tranh! Tôi chỉ muốn em đối xử tốt với tôi một chút, đừng ghét bỏ tôi.” Anh ôm lấy cô, đặt cằm lên bả vai của cô.

Hai mắt cô mở to không dám nghĩ ở công ty mà anh có thể thế này, chẳng khác nào con sói đói từng chút vồ lấy con mồi của mình. Cô bất động không biết phải đối mặt thế nào, tình cảnh này cô chưa nghĩ đến nên không nghĩ ra được giải pháp bỏ chạy.

Thanh âm nhẹ nhàng của Thẩm Y Tranh mang theo chút bất lực “Được không ghét bỏ anh, vậy nên anh buông tay ra trước, bây giờ sắp đến giờ nghĩ trưa rồi nếu còn ở đây người khác sẽ nghi ngờ đấy.”

“Em sợ cái gì, cũng đâu phải tôi và em lén lút vụng trộm đâu.”

Cô chết nhát như vậy, làm anh cứ tưởng cô và anh chính là mối quan hệ bất chính lén lút qua lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play