Lục Dụ Thần ngáp ngắn ngáp dài, nhắn tin đến cho người em gái thân yêu của anh, hai chân vắt chéo gác lên chiếc bàn trà, dáng vẻ chẳng khác nào là một thiếu gia ăn chơi.

Mà cũng đúng thôi dù sau ngoài kia đều đồn thổi anh ăn chơi trác táng, anh cũng chẳng quan tâm lắm. Mi mắt Lục Dụ Thần chớp một cái nhìn vào màng hình điện thoại, Lục Phùng Y đầu dây bên kia rất nhanh đã gửi thông tin liên lạc của Thẩm Y Tranh rồi.

Anh ấn điện thoại kết nối với đầu dây bên kia có chút thắc mắc “Bạn của em đang yêu đương sao?” Hàng chân mày nhíu lại khi nhìn vào thông tin mà em gái mình gửi.

Lục Phùng Y cũng cũng thông thả đáp lại “Người ta đã yêu nhau từ năm nhất rồi, mấy hôm trước còn nghe nói dự định sẽ kết hôn trong năm...” Đang nói chuyện đột nhiên cảm nhận được khí lạnh từ phương trời nào

Hai mắt cô nàng liền mở to khi thấy Lục Dụ Thần im lặng sau khi nghe cô nàng nói “Này! Lục Dụ Thần anh có phải để ý bạn em không? Nếu anh để ý thì không được cho dù em không tin tưởng cái tên kia nhưng anh em càng không tin, đừng có đi làm người thứ ba đấy.” Giọng điệu của cô nàng mang theo sự hốt hoảng không ít, cho dù Lý Phong cô có chút không tin, nhưng giao diện này thì Lục Dụ Thần càng đáng sợ hơn.

Khoé môi của anh nhếch lên, tuy có chút hụt hẫng nhưng vẫn muốn trêu chọc đứa em của mình “Có giỏi thì xách hành lý bay về nước mà cảng, còn không thì trật tự.” Nói xong anh tắt máy ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy tâm trí có chút không mấy vui vẻ.

Vò đầu bức tóc đột nhiên anh khó chịu vô cùng, cũng đâu phải anh thiếu gái đâu chứ, đều tại anh không thích, anh mà gật đầu có khi lại xếp hàng đợi trước cửa nhà.

Lục Dụ Thần cầm lấy chìa khoá xe, lái xe ra ngoài, nhà anh rất gần trung tâm, cho nên chỉ cần lái một chút thì đã có thể đến quán bar. Nhưng có những thứ người ta hay nói là số trời đã định, bóng dáng bước xuống xe trước khi trung tâm vui chơi khiến anh nhướng mày.

Không phải chứ, ở đây cũng gặp được sao? Haha ông trời đúng là muốn trêu đùa ông đây.

Người bước xuống chính là Thẩm Y Tranh, cô mặc trên người là chiếc quần jean ống loe màu đen, bên trong là áo croptop khoác bên ngoài chính là chiếc áo khoác dạ đen, trông cô có chút đáng yêu bởi dáng người nhỏ nhắn.

Số trời đã định, Lục Dụ Thần cũng thật sự muốn xem bạn trai của cô là ai.

Thẩm Y Tranh chậm rãi đi vào bên trong trước, trước khi đến cô đã gọi cho Lý Phong rồi, có lẽ anh cũng đang trên đường đến, cô tâm trạng vô cùng tốt đi vào quầy mua vé xem phim để mua vé và bắp nước.

Gương mặt xinh đẹp của cô bị che đi dưới lớp khẩu trang, nhưng nước da cũng khiến người khác có chút ganh tị.

Không ai có thể nhìn rõ và bao quát hết câu chuyện bằng người ngoài, có thể không hiểu cảm giác người trong cuộc nhưng chắc chắn là người đưa ra hướng giải quyết tốt nhất là người có thể nhìn được bao quát câu chuyện.

Lái xe vào bãi đậu xe, lúc này anh vừa bước ra khỏi xe ngẩn đầu lên đã gặp người quen, hàng chân mày cũng nhíu lại khi nhìn thấy một nam một nữ vẻ mặt vô cùng khách sáo đối với bạn anh có chút quen mắt.

Chu Duẫn Tây Đại Thiếu Gia Chu Thị là người bạn mà anh quen biết rất thân, nhưng không phải nói bận việc sao? Lại ở đây đi cùng cái tên không biết trời cao đất dày ra vẻ ta đây kia?

Ánh mắt dò xét của Lục Dụ Thần dõi theo hai người nam nữ đó hình như là người yêu của nhau, ôm eo tình cảm như vậy xem ra không phải đồng nghiệp đâu. Tay anh đút vào túi quần thông thả dựa vào cửa xe nhìn cái tên chết tiệt dám coi thường anh đang hôn lên trán của người phụ anh ta.

“Mắt cô ta xem ra mù màu rồi, nếu không là mù luôn mới quen cái tên còn chả đẹp mà chú chó anh nuôi.” Vẻ mặt khinh bỉ của Lục Dụ Thần hiện lên rất rõ.

Lý Phong đưa người phụ nữ đi cùng anh ta vào trong xe, anh ta còn cúi đầu hôn vào trán cô ta một cái “Sao vậy? Không nỡ xa anh sao?” Giọng điệu dịu dàng của anh ta lọt vào tai anh cứ như tiếng ếch nhái kêu.

“Anh về nhà với em đi, em không muốn đi một mình. Lâu rồi anh không ở cùng em” Người phụ nữ trong xe bị khuất bởi cách cửa đang mở, nắm lấy tay anh ta cầu xin.

Anh ta xoa xoa đầu cô ta rồi khẽ gật đầu một cái “Đợi anh gọi cho bạn anh báo một tiếng.”

Lục Dụ Thần nhìn về phía đó chậm rãi nghiên đầu đầy chán nản “Chu Đại Thiếu!”

Chu Duẫn Tây nhìn sang liền thấy anh, anh ta vui vẻ bước đến “Cậu mà cũng biết đến đây sao? Còn tưởng giờ này đã ở quán bar thưởng thức rượu rồi.” Người đàn ông gương mặt điển trai ung dung bước đến che đi mất hai người ở phía sau.

“Cậu quen hai người đó sao? Bọn là người yêu à?” Anh nhướn mày về phía Lý Phong.

Chu Duẫn Tây cũng nhìn theo, xong quay lại nhìn anh gật đầu “Ừ hình như là vậy, cô gái đó là tiểu thư Ngô Gia phó giám đốc của Ngô Thị đấy. Hôm nay đến ký hợp đồng với tôi, ở đây có nhà hàng rất ngon đấy.” Lời nói của Duẫn Tây khiến cho anh có chút bất ngờ, nhưng cũng không mấy quan tâm.

“Cậu đến đây làm gì?”

Lục Dụ Thần ngáp một cái vỗ vào vai của bạn mình “Có chút việc quan trọng, tôi đi trước đây... À mà lần sau gặp lại cô gái đó nhớ bảo cô ấy khám mắt nhé, tôi cảm thấy mắt cô ta có vấn đề rồi.” Anh xoay người rời đi chỉ để lại câu nói mang đầy ý trêu chọc.

Còn chuyện quan trọng anh phải làm suýt chút đã quên mất cô bé nhỏ kia rồi, không biết cô đi đâu nữa, là đi mua sắm hay đi ăn nhỉ? Nhưng nhà hàng ở đây 9 giờ tối đã đóng cửa rồi mà. Anh đi thang máy lên tầng đầu tiên, đảo mắt nhìn thấy đa số các gian hàng đều đóng cửa rồi.

Anh chỉ còn cách đi thang dây lên tầng trên, ở đây hình như là rạp chiếu phim thì phải, nhìn thấy lượng người ở lại bên ngoài cũng không ít chút nào. Anh chưa từng đi xem phim cho nên anh cũng không rõ, sắc mặt anh có chút không tốt khi không nhìn thấy người cần tìm.

Chẳng hiểu sao lại có gì đó thôi thúc anh ở lại liên tục đảo mắt tìm cô, cuối cùng ánh mắt rơi lên cô gái nhỏ đang ngồi trên bàn là bắp nước còn có vé xem phim nhưng sắc mặt cô cũng có chút không tốt. Anh chậm rãi bước đến dáng vẻ tựa như vô tình nhìn thấy cô ở đây chứ không phải là kẻ bám đuôi cô.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play