Anh hôn cô đến mức môi cô sưng hết lên, Thẩm Y Tranh như con mèo nhỏ, cô gục đầu lên vai anh đầy mệt mỏi, hơn nữa bây giờ nước mưa thấm vào người cô hết rồi khiến cô cảm thấy cơ thể có chút không ổn.
Hai người đi chuyển đến phòng tắm, Lục Dụ Thần vẫn nhấc giữ cô trên người mình, anh xả nước ấm vào bồn tắm cho cô, anh biết khả năng cô bị cảm rất cao, đề kháng cô yếu như vậy không giống như anh.
Giọng điệu bình thản nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng “Tranh Tranh! Em tắm nước ấm đừng để bị cảm.” Anh để cô ngồi xuống dựa vào thành bồn tắm, vén tóc cô ra sau gáy.
Cô tùy tiện gật đầu mắt mở không muốn nổi nữa.
Bởi vì chỉ có một phòng vệ sinh trong nhà, lúc trước anh chỉ sống một mình, bây giờ cô đến rồi nên anh cũng cho người làm thêm phòng tắm ở các phòng, anh sợ cô nhìn thấy anh sẽ khó chịu cho nên anh đã hạn chế để cô nhìn thấy mình nhiều nhất có thể.
Để cô biết mọi chuyện, chưa hẳn là chuyện tốt, anh sợ nếu để cô biết rồi cô sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Thẩm Gia của cô không đơn giản, dưới cơn mắt anh cảm thấy vấn đề càng đi sâu sẽ càng cảm thấy dính dáng nhiều người.
Nếu để cô biết chuyện mỏ vàng, khi bị lộ ra cô sẽ là người gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ nhắm vào cô, vừa lấy được mỏ vàng vừa khiến anh chùn bước. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh không có ý định chậm rãi việc nữa.
Anh sẽ chặt bỏ Ngô Gia trước, phía sau Ngô Gia lúc đó có ai có thể ra mặt thì người đó chính là người mà bọn anh phải đối đầu. Vốn dĩ bọn anh muốn đi đường vòng sẽ an toàn hơn hạn chế nguy hiểm cho người của mình.
Vắt chéo chân, anh cầm ly rượu trên tay mình nhấp một ngụm.
Mở điện thoại nhắn một đoạn, anh liền được phía bên kia hồi âm, khoé môi của Lục Dụ Thần nhếch lên vô cùng đẹp. Gương mặt điển trai của anh hiện lên sự bí ẩn nguy hiểm vô cùng, ngày mai xem ra anh phải đi làm cùng cô rồi.
Anh ở trong phòng tắm xong quần áo chỉnh tề uống rượu, ngược lại là Thẩm Y Tranh, cô quấn chiếc khăn tắm che người. Khi nãy là do anh bế cô nên cô quên mất rằng không mang theo quần áo.
Bây giờ nhìn cô tìm quần áo anh ở phòng tắm, dáng vẻ bất lực của cô trông vô cùng buồn cười. Phải tận nửa tiếng cô mới quyết định quấn khăn chạy thật nhanh lên phòng ngủ thay quần áo.
Trong đầu cô vẫn không quên được những thứ mình không biết suốt thời gian qua, Lý Phong đi nước ngoài nhưng lý do là Lục Dụ Thần chính là người đưa hắn đi.
Thẩm Y Tranh mặc quần áo, cô sấy tóc xong cũng lên giường, cô ở trong chăn cuộn tròn người lại, mãi không hiểu được Lý Phong muốn gì, hắn ta luôn nói yêu cô, nhưng lại lên giường với Ngô An Hạ, nói muốn kết hôn với cô nhưng lại là người bỏ đi trước khi hôn lễ diễn ra.
Ngược lại Lục Dụ Thần, anh là người giúp cô tránh khỏi việc bị hủy hôn bởi Lý Phong, nhưng cô thật sự muốn biết anh vì cô hay vì Thẩm Thị. Có thể vẫn còn lý do khác khiến anh chú ý đến cô, ép buộc cô bên cạnh anh như hiện tại.
Con người anh khi tức giận lên thật sự đáng sợ, mạng anh cũng không cần, cứ như cái chết đối với anh là chuyện bình thường không hề đáng sợ. Anh khiến cô sợ hãi đến mức cô không dám tin vào mắt mình đó là anh, người bình thường vẫn luôn kiếm chuyện vẫn không bao giờ nói chuyện nghiêm túc với cô.
Sâu thẳm trong lòng mỗi người đều sẽ có góc khuất, sẽ có chuyện không muốn người khác biết. Nhưng sẽ có những chuyện vốn dĩ bản thân cũng không nhìn ra
Chuyện của Lý Phong là một bài học của cô khi mà cô hoàn toàn tin tưởng hắn ta, hắn ta sẽ không còn coi trọng cô mà sẽ sẵn sàng phản bội cô. Thời gian không phải vấn đề, vấn đề là chính bản thân mỗi người.
Không ăn toàn là cảm giác hiện tại của cô, cô không tin tưởng ai, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, bọn họ cho cô cảm giác bản thân bị phản bội bất kỳ lúc nào khiến cô thật sự cảm thấy sợ hãi chẳng có chút an toàn nào.
Lục Dụ Thần vừa định đi đến giường ngủ, anh đóng laptop lại, điện thoại để trên bàn, dáng vẻ cũng mệt mỏi không thua cô là bao nhiêu.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, anh nhíu mài xoay người đi đến mở cửa. Anh nghĩ là cô, nhưng cũng sợ bản thân nghe nhằm, vì cô rất ít khi tìm đến phòng anh, hơn nữa bây giờ đã trễ rồi.
Nhưng suy nghĩ của anh là như vậy, thực tế cô đã ôm gối đứng trước cửa phòng anh.
Nhìn thấy cô anh nhướng mài thích thú, khoanh tay dựa vào cửa “Sao vậy? Chạy sang đây còn mang theo gối làm gì.”
“Tôi cảm thấy bất an, anh có thể để tôi ngủ lại phòng anh có được không?” Thẩm Y Tranh dùng hết sự tự tin lẫn can đảm mà nói với anh.
Hiếm lắm mới thấy cô nhờ vả anh không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy “Phòng tôi chỉ có một giường, em có chắc muốn ngủ lại?”
“Anh ngủ giường đi, tôi ngủ sofa hoặc trải thảm ngủ cũng được.”
Nghe cô nói anh vẫn ung dung trả lời “Phòng không có sofa, không có thảm, chỉ có giường ngủ, em ngủ hay không?”
“Vậy không cần thảm, tôi ngủ dưới nền.” Cô mỉm cười quyết muốn tớI cùng, anh bất lực né người để cô vui vẻ đi vào bên trong phòng làm việc của anh.
Lục Dụ Thần đóng cửa, anh cũng bước vào phòng sau cô.
Phòng anh có sofa chỉ là anh muốn trêu chọc cô mà thôi, vừa nhìn thấy sofa Thẩm Y Tranh không tránh khỏi vui ra mặt, cô mặc kệ anh, cô lên sofa nằm ngủ ngon lành.
Nhìn thấy cô anh cũng chỉ mỉm cười, thật không tưởng tượng được nếu anh trễ một chút, chỉ cần vài phút hay thậm chí là một giây, e là anh không thể nhìn thấy cô nằm đây rồi.
Có lẽ lúc đó anh sẽ mang cả Ngô Gia để lót đường cho cô mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT