Lục Dụ Thần không biết chuyện anh dùng cả đời để giấu sắp không giấu được nữa rồi.
Đến đảo phía nam, anh và Hoắc Vũ Hạo phải mất nửa ngày mới có thể giải quyết xong những kẻ đột nhập, lần này anh cảm thấy không ổn hình như những tên được phái đến không còn là tay mơ nữa bọn chúng đã được huấn luyện rồi.
“Lục Dụ Thần! Cậu bị bắn trúng à? Mẹ kiếp máu ướt cả một mảng áo trên cánh tay rồi.” Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn thấy cánh tay anh hình như là bị đạn sượt qua.
Hoắc Vũ Hạo vội dùng tay bịch lấy miệng vết thương, nhưng Lục Dụ Thần lại không cảm thấy đau, trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an khó tả, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Anh lắc đầu “Không sao, bảo thằng nhóc Quách Khâm Bắc sửa lại hệ thống nhanh một chút, tôi và cậu không thể ở lại đây lâu được.” Đầu anh cứ kêu ong ong từ khi đặt chân đến đảo phía nam.
Hơn nữa để Thẩm Y Tranh ở lại một mình anh không yên tâm, nếu như đám người đó nhắm đến cô anh sẽ không trở tay kịp. Nhưng anh lại không biết nếu bây giờ anh quay trở về sẽ phải đối mặt với cô một cách vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy bạn mình Hoắc Vũ Hạo liền trêu chọc “Cậu sợ vợ cậu tức giận à? Về sớm làm gì.”
“Tôi đi cô ấy còn thoải mái tức giận cái gì, chỉ là để cô ấy ở lại tôi cảm thấy không an tâm. Cô ấy ngốc như vậy ở một mình sẽ bị người khác lừa mất lúc đó tôi phải làm sao?” Lục Dụ Thần bật cười, không biết phải nói thế nào.
Không khí ở đảo phía nam rất tốt, nhưng lại cũng chính vì thế mà nguy hiểm luôn rình rập, nếu có dịp anh sẽ đưa Thẩm Y Tranh đến đây, cùng cô đón bình minh trên đảo. Đảo phía nam quanh năm chỉ có người của Mạc Gia, Phương Gia, Hoắc Gia và Tần Giá đến đây.
Là nơi huấn luyện đặc biệt nhất đào tạo ra những người não bôn phải đi đôi với sức mạnh, phải giỏi về tất cả mọi mặt. Nếu không sẽ rất dễ bỏ mạng, anh đã từng trải qua giai đoạn khắc nghiệt ở đây, cho nên nhìn những thuộc hạ được đào tạo ở đây anh lại cảm thấy an tâm hơn bởi vì chỉ đó binh lính ở đảo phía nam mới có thể đối đầu với những sát thủ ngoài kia.
Nhiều năm nay khi, chú Phương không còn quản đảo phía nam quá nhiều mà giao lại cho bọn anh thì có rất nhiều ngưới đến muốn chiếm lấy nó, chưa kể địa hình ở đây vô cùng thuận lợi cho việc buông lậu hàng cấm.
Anh muốn bảo vệ Thẩm Y Tranh một phần anh để ý đến cô, cũng vì thế mà sau khi anh điều tra anh mới phát hiện ba cô ấy bị nhiều người đối đầu là vì còn rất nhiều chuyện phía sau, mà còn có một bí mật rất quan trọng nếu lộ ra chắc chắn sẽ khiến hắc đạo và cả bạch đạo đều trở nên hỗn loạn chính là mỏ vàng.
Lúc này Thời Ninh Tư hết cách, cô đành gọi cho Lục Phùng Y xin số điện thoại của Lục Dụ Thần, ở đây ngoài thế lực của Lục Gia ra còn ai có thể tìm được người chứ, cô cũng biết Lục Dụ Thần không phải bình thường.
Lục Phùng Y ở đầu dây bên kia vừa nhận được điện thoại của Thời Ninh Tư còn tưởng chuyện gì vui, liền nhấc máy đáp “Tiểu Y Y! Cậu… Có thể cho tớ xin số điện thoại anh trai cậu không?”
“Anh Phòng Hành sao? Có chuyện gì vậy cậu xin số anh trai tớ làm gì?” Phùng Y có chút thắc mắc, bút trên tay cũng đặt xuống sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Thời gian không cho Thời Ninh Tư nói rõ cô nàng chỉ có thể tóm tắt cho bạn mình “Là của Lục Dụ Thần, cậu gửi cho tớ đi Y Tranh… Y Tranh cậu ấy xảy ra chuyện rồi, đợi tìm được cậu ấy tớ sẽ giải thích cho cậu.” Nói xong Ninh Tư tắt máy, tiếp tục lái xe tìm cô.
Đầu của Lục Phùng Y bên kia như vang lên tiếng nổ, cô soạn số điện thoại gửi cho Thời Ninh Tư, miệng còn thầm mắng “Lục Dụ Thần chết tiệt đúng là không thể tin được anh mà.”
Lúc này Lục Dụ Thần đã chuẩn bị quay lại thành phố rồi, anh vẫn đang cố gắng sắp xếp lại toàn bộ giúp Quách Khâm Bắc, nếu bị một lần nữa chỉ sợ lực lượng không đủ để cầm cự đợi chi viện.
Bọn anh sở hữu hàng hoạt lính đánh thuê được đào tạo, nhưng chỉ phục vụ cho những người ra giá đủ cao, và những người đủ niềm tin thì mới thoả thuận giao dịch.
Tiếng chuông điện thoại anh reo lên, mắt anh vẫn dán vào màng hình hệ thống điều khiển, tay rút điện thoại từ trong túi đưa lên tai.
Anh còn chưa kịp hỏi là ai thì đầu dây bên kia đã gấp gáp truyền tin cho anh khiến anh bất động mấy giây “Lục Dụ Thần! Là tôi Thời Ninh Tư anh có thể cho người đi tìm Y Tranh không? Vừa rồi bọn tôi gặp Ngô An Hạ cô ta nói chuyện anh và Lý Phong cái gì đó tôi không rõ nhưng Y Tranh hình như không giữ được bình tĩnh cậu ấy chạy đi bây giờ tôi không liên lạc được, cũng không tìm được.” Thời Ninh Tư vô cùng gấp gáp, cô nói liên tục nhanh nhất có thể để cho Lục Dụ Thần nắm rõ tình hình.
“Mẹ Kiếp!” Anh mắng một câu liền cúp máy, quay sang Quách Khâm Bắc lạnh lẽo lên tiếng.
Gương mặt điển trai lạnh tanh, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ satan “Cậu điều người ở thành phố giúp tôi tìm Thẩm Y Tranh, cô ấy mất tích rồi. Hoắc Vũ Hạo cậu ở lại đây giúp cậu ấy, tôi về thành phố trước, lần này tôi sẽ loại bỏ thế lực của Ngô Gia đầu tiên.” Anh nói xong bỏ đi, bước chân vô cùng gấp gáp.
Lục Dụ Thần mang theo nỗi sợ, sợ cô xảy ra chuyện, cũng sợ cô không tha thứ cho mình. Nhưng anh cũng sẽ nhất định không thể để cô xảy ra chuyện, hận cũng được, cô an toàn là được.
Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy lần này Ngô Gia chọc phải giới hạn của tên điên này rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT