Lục Dụ Thần cho dù ngồi vào bàn ăn vẫn ngồi cạnh cô, anh vươn tay kéo ghế cô nhích lại gần mình, Thẩm Y Tranh vì hành động của anh mà giật thót mình, cô quay đầu sang nhìn anh khó hiểu.

Vậy mà đáp lại cô chỉ là cái nhướn mày đầy bỡn cợt của anh.

Mẹ anh vừa xoay bàn ăn để món thịt bò xào trước mặt Thẩm Y Tranh vừa lên tiếng “Ngày mai không đi làm thì hôm nay hai đứa ngủ lại đây đi, bình thường A Thần cũng chẳng mấy khi về nhà, mẹ sẽ cho người dọn dẹp phòng cho hai đứa.” Khó khăn lắm anh mới về nhà, cho dù có tức giận thì đây cũng chính là cơ hội hiếm có mà.

Anh và cô nghe xong đưa mắt nhìn nhau, biết cô khó xử anh liền lên tiếng “Ngày mai con còn có việc ở công ty.”

“Con đừng lý do, anh trai con nói không có, nếu có thì cứ để anh trai con giải quyết hộ đi.” Mẹ anh liếc xéo anh một cái, người điều hành Lục Thị còn đang ngồi cạnh bà, vậy mà anh còn dám biện lý do.

Đưa mắt sang Phong Hành, anh nhíu mày nhưng anh trai anh cũng chỉ biết nhúng vai bất lực.

Thẩm Y Tranh cô chỉ sợ, chuyện kết hôn của họ bị bại lộ, nếu như vậy sẽ rất khó xử, cô cũng sẽ chẳng biết phải nhìn mặt mẹ Lục và Lục Phùng Y thế nào, vì hai người họ đối với cô vô cùng tốt.

Nhìn thấy cô sắc mặt không tốt, anh liền bốc tôm bỏ vào bát cho cô “Ăn đi, đừng nghĩ nhiều chỉ một đêm không sao đâu.” Anh ghé vào tai cô nói nhỏ, hành động ám muội của anh khiến mẹ anh cũng cảm thấy giật mình.

Hai má của cô ửng đỏ vì hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai và cổ cô.

Trong lòng cô bỗng dưng dâng lên cảm giác được anh cưng chiều khi nhìn thấy con tôm được anh bốc vỏ trông vô cùng đẹp mắt, bởi vì Lý Phong cho dù anh ta luôn miệng nói chuyện ngọt ngào, nhưng những hành động này sẽ chẳng bao giờ được thể hiện trước mặt người khác.

Bình thường ngay cả việc đón cô thôi, đã vài lần anh ta tỏ ra vô cùng khó chịu vì công việc bận rộn, chỉ mới chút ít ở gần Lục Dụ Thần cô mới cảm thấy anh sẽ chẳng nói năng gì, cũng chẳng phải đợi cô nói.

Anh muốn anh sẽ tự mình làm, cũng sẽ chẳng cần cô cảm ơn hay gì, bởi vì anh nói những chuyện anh làm, anh nhất định không để cô chịu thiệt tất cả những chuyện anh làm đều là vì anh tự nguyện.

Đột nhiên chẳng hiểu sao càng nghĩ đến anh cô lại càng cảm thấy tâm trạng khó chịu, anh tuy bên ngoài độc mồm độc miệng, nhưng bên trong lại vô cùng tốt, cũng rất biết để ý người khác.

Nghĩ đến sau này bọn họ kết thúc hợp đồng anh đối xử với cô gái khác cũng như vậy cô lại thấy không vui.

“Tiểu Tranh! Sức khoẻ ba con sao rồi?” Ba Lục lên tiếng khẽ đưa mắt nhìn cô.

Ông biết Thẩm Gia khá lâu, hai bên quan hệ cũng rất tốt, đột nhiên Thẩm Thị bị như vậy hơn nữa một mình cô phải gánh vác cả Thẩm Thị sau khi Thẩm Lão Gia chìm vào hôn mê, dù sao cũng còn trẻ lại là con gái không tránh khỏi chuyện sẽ bị người khác lợi dụng.

Cô khẽ nở nụ cười lễ phép “Ba con ông ấy hiện tại đã ổn định hơn trước rồi ạ, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm ạ.” Dù sao cô cũng chưa sang bên đó thăm ông ấy, chỉ nghe mẹ nói sức khoẻ ổn định rồi nhưng khi nào tỉnh lại thì vẫn còn phải theo dõi.

Ba Lục gật đầu.

Con trai ông không phải ông không biết, ông cũng không phải chưa từng yêu đương, nhìn thôi đã biết hai người có vấn đề, nhìn vào ánh mắt anh ông có thể nhìn ra việc anh thích cô nhưng ở ánh mắt cô thì lại quá mơ hồ lâu lâu vẫn nhìn ra được cô đang né tránh anh.

Lục Dụ Thần rút khăn giấy lau tay của mình, sau đó cũng cẩn thận rút khăn giấy đưa cho cô, chậm rãi lên tiếng “Bụng không tốt đừng ăn hải sản nhiều.” Anh kéo ghế đứng dậy đi đến nhà bếp.

Anh vẫn luôn tuỳ tiện như vậy, cũng không thèm nhìn sắc mặt người khác.

Thẩm Y Tranh cúi mặt, chẳng hiểu sao bầu không khí đột nhiên im lặng cho đến khi anh quay lại đặt cốc sữa nóng lên bàn cho cô. Anh nhìn mẹ anh đưa mắt nhìn anh khó hiểu “Mẹ nhìn con làm gì, con quan tâm cô ấy có phải hạ độc cô ấy đâu.”

“Con dám hạ độc con bé sao?” Bà khinh bỉ trả lời, thằng nhóc nà đúng là động đến vợ nó thì không được mà.

Ai cũng nhìn ra được Lục Dụ Thần vô cùng để ý đến cô nhưng vẫn có cảm giác gượng gạo giữa hai người, chỉ có mẹ Lục là vui đến mức nhìn không ra mà thôi.

Anh ngồi xuống cạnh cô dáng vẻ vẫn vô cùng ung dung, tay anh còn đưa ra phía ghế cô mà nghịch tóc mặc kệ cô vẫn còn đang ăn cơm cùng gia đình, Thẩm Y Tranh khó chịu đá vào chân anh một cái.

Cái người này không thấy mọi người còn đang ăn sao? Sao anh có thể tuỳ tiện như vậy chứ, ở nhà coi có thể không nói nhưng ở đây là Lục Gia. Lục Dụ Thần nhìn cô cũng không ngại mà lên tiếng “Đừng đá, chân anh không đau ngược lại chân em sẽ đau có biết không.”

Lời anh nói khiến gương mặt cô trắng bệch vì xấu hổ, Thẩm Y Tranh cúi mặt không dám ngẩn đầu cũng khiến mọi người bật cười trong vui vẻ.

Không ngờ Lục Dụ Thần khi lấy vợ lại có bộ dạng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play