Người giúp việc nhìn anh, vừa định nói gì đó nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy anh nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại có chút bất lực. Lục Dụ Thần nhìn bà ấy chỉ nhẹ nói một câu vô cùng bình thản “Đừng để cô ấy biết con đưa cô ấy về, dì cứ tuỳ tiện nói Lý Phong cũng được. Cô ấy không thích con cho lắm.”

“Nhị Thiếu! Phu nhân có nói cậu rất tốt, tôi cũng rất mong cậu có thể ở bên cạnh bảo vệ được Tiểu Thư nhà tôi.” Bà nhìn anh ánh mắt mang theo lo lắng cho cô gái nhỏ.

Bởi vì Thẩm Y Tranh được gia đình bao bọc quá kỹ, nếu không cẩn thận sẽ bị người khác lừa, trên đời này chẳng ai giúp ai mà không có mục đích, chỉ là cô không nhìn ra được bản chất bên trong.

Anh khẽ gật đầu “Đôi khi bảo vệ một người không nhất thiết luôn kè kè bên cạnh, mà là dạy cô ấy cách đối mặt và xử lý vấn đề khi khó khăn đến…” Anh dừng lại một chút rồi mới lên tiếng nói tiếp.

“Dì nấu cho cô ấy canh gửi rượu giúp cháu, nếu không ngày mai sẽ rất khó chịu. Cháu về đây!”

Bây giờ anh đã hiểu tại sao Lục Phong Hành nhiều năm như vậy cũng không muon kết hôn, toàn tâm toàn ý đợi người kia trở về. Hoá ra thích, yêu, thương chúng chỉ khác nhau một thời điểm, anh chỉ muốn bảo vệ cô gái của anh an toàn tránh khỏi những phức tạp của xã hội.

Nếu đã không làm được thì chỉ còn cách để cô đối mặt với chúng mà thôi.

Anh trước nay chưa từng vì người khác mà hi sinh bất cứ thứ gì, nhưng Thẩm Y Tranh cô xuất hiện liền khiến tất cả mọi thứ của anh đảo lộn. Anh không thể đứng nhìn cô bị đời vùi sâu xuống đại dương, càng không muốn nhìn thấy cô không vui.

Sáng hôm sau Chu Duẫn Tây gọi đến cho Lý Phong và Ngô An Hạ nói hôm nay sẽ dẫn họ đi gặp người mà đại diện ký hợp đồng với Ngô Thị. Bọn họ tất nhiên là vui vẻ bởi vì chỉ cần là người quen của Chu Duẫn Tây không ai không có điều kiện, cho dù là anh ta ra mặt hay người kia ra mặt thì cũng như nhau.

Hôm nay đến gặp chủ yếu chỉ là để làm quen tiện sau này làm việc. Lý Phong không gọi cho Thẩm Y Tranh cũng không màng đến Thẩm Thị bởi vì cổ phiếu của Thẩm Thị anh ta đã mua rất nhiều nhờ Ngô An Hạ rồi kế hoạch kết hôn chỉ là để củng cố và anh ta chắc chắn hơn việc thâu tóm lấy Thẩm Thị về tay mình.

Lục Dụ Thần trên người là bộ comple đen đắc đỏ, gương mặt anh vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc gì trên tay lắc lư ly rượu đưa lưng về phía cửa ra vào. Chu Duẫn Tây cũng tuỳ tiện ngồi ở chỗ tiếp khách bấm điện thoại.

Chỉ là anh ta không biết hai người kia chọc giận gì đến Lục Nhị Thiếu khiến Lục Nhị Thiếu phải gọi đến chỗ anh ta như vậy.

Lý Phong và Ngô An Hạ được thư ký của Chu Duẫn Tây đưa đến, hai người họ tay trong tay vô cùng vui vẻ, cứ ngỡ như người Lý Phong sắp cưới là Ngô An Hạ chứ không phải Thẩm Y Tranh.

“Chu Tổng! Để anh đợi rồi thật lòng xin lỗi.” Lý Phong lên tiếng chìa tay ra bắt tay với Chu Duẫn Tây.

Anh ta cũng lịch sự mỉm cười “Không sao! Dù sao cũng không gấp chỉ là giới thiệu cho mọi người biết nhau thôi, hợp đồng đã ký rồi thì có gì đâu lo lắng chứ.” Anh ta đứng dậy rót cho hai người họ tách trà, dáng người cao lớn của anh ta cũng không thua kém thiếu gia nhà nào.

“Mọi người đến rồi thì tôi cũng giới thiệu luôn, người sẽ đại diện cho tôi để làm việc là bạn tôi Lục Dụ Thần Nhị Thiếu Gia Lục Gia. Mọi người làm quen với nhau đi.” Chu Duẫn Tây vừa kêu tên thì anh cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay người nhìn hai người kia khẽ mỉm cười gật đầu.

Bước chân thon dài của anh bước đến chỗ hai người họ tuỳ tiện đặt ly rượu xuống, chìa tay ra chậm rãi lên tiếng “Hợp tác vui vẻ, tôi chỉ vừa mới nhận việc mong mọi người giúp đỡ.” Lý Phong ngây người nhìn anh, anh ta không biết phải nói thế nào.

Ai ngờ được người anh ta đối đầu, lại là Lục Nhị Thiếu Gia của Lục Gia chứ còn là đại diện của Chu Thị lần này anh ta đúng thật có mắt như mù rồi.

Ngô An Hạ bắt tay với Lục Dụ Thần xong quay sang nhìn Lý Phong đang đơ người ra đó nhìn anh “Hai người quen nhau sau?” Ánh mắt của Lý Phong khiến cô ta có chút nghi ngờ.

Nhưng chưa kịp để Lý Phong trả lời anh đã lên tiếng nói trước “Có gặp qua vài lần, không ngờ lại được hợp tác thế này đúng không Lý Thiếu?” Khoé môi anh khẽ nhếch lên nụ cười thích thú.

Anh ta nghe đến đó gương mặt cũng trở nên gượng gạo nở nụ cười không chút tự nhiên mà đưa tay ra bắt lấy tay anh. Lục Dụ Thần anh gặp vô số người, loại người nào cũng đã nhìn thấy qua rồi tiếp xúc đủ loại thứ cặn bã trong xã hội.

Lý Phong thực chất còn rất non, anh ta nghĩ sẽ không ai nhìn thấu được anh ta.

Là loại người không biết trời cao đất dày, Tranh Tranh là bị anh ta bỏ bùa mê thuốc lú gì sao? Sao cô có thể yêu tên này đến ngần ấy năm như vậy chứ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play