Say Đắm Độc Chiếm Tuyệt Sắc Ảnh Hậu

chương 1- Nữ Vương Trở Về


2 tuần


“Ninh Tịch Bạch, cái dáng vẻ mua vui cho đám đàn ông kia thật không biết xấu hổ."

Những lời như sét đánh ngang tai đem trái tim cô tách thành hai nửa, mặt biến sắc nhìn người bạn trai ba năm ở trước mặt.

“Ngôn Tống, anh nói gì cơ ?!”

“Tôi nói cô không, biết, xấu, hổ!”

đôi mắt vốn dịu dàng nay lại tràn đầy sự khinh bỉ và giễu cợt.

“Không, Không, Không phải đâu!

Anh gạt em, Anh chỉ đang đùa thôi phải không! 

Nhất định là anh thấy lúc em diễn cảnh hôn với người khác nên ghen phải không?

Em hứa với anh, lần sau tuyệt đối sẽ không thế nữa, em!

em cũng đã bàn bạc với Alan, định khi kết thúc hợp đồng sẽ rời khỏi giới giải trí”.

Lời nói đã có chút lộn xộn, nhưng từng câu chữ đều mang âm điệu cầu xin.

“Aa--! Tại sao cô có thể mặt dày như vậy nhỉ! 

Quấn lấy đàn ông đến chết cũng không buông."

Cô cắn môi gắt gao mà lắc đầu:

“Không phải, anh hứa chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, mãi cho tới già!”

"Buông ra!”

chàng trai từng chút tách tay cô gái đang níu lấy người mình, sau đó dứt khoát rời đi.

“Aaaaaaaa---”

Một tiếng thét kinh hoàng, Ninh Tịch Bạch đột ngột từ trên giường bật dậy, nhìn quanh phòng một hồi rồi phát hiện ra nãy giờ chỉ là ác mộng.

Không, cũng không hoàn toàn là ác mộng, ác mộng ấy đã từng là hiện thực của chính cô, nhưng là của cô ở kiếp trước!

Không sai, cô đãtrọng sinh! Lần đó sau khi chia tay Ngôn Tống, vì để có thể níu kéo anh, tìm anh nói chuyện, cô đã cầu xin người đại diện của mình Alan để có được thư mời đến buổi yến tiệc.

Khi ấy cô đã dần lui khỏi giới giải trí, chỉ ngẫu nhiên diễn khi công ty yêu cầu, giới giải trí này là vậy, không có hào quang của một ảnh hậu chẳng khác nào đánh mất tấm vé thông hành bước chân vào giới hào môn, muốn đi cũng chỉ có thể nhờ vả.

Nhưng vì người đàn ông của mình, cô nguyện ý! Ngày đó mang theo tia hy vọng bước vào yến tiệc, thật kỳ lạ là một minh tinh như cô tham gia những buổi tiệc như này nhiều tới mức đã trở thành thói quen,

nhưng ngày đó tâm tình của cô rất khẩn trương, tìm kiếm thật lâu trong đám người cuối cùng cũng thấy được gương mặt kia!

Chỉ là khi cô tiến lại gần thì thấy hắn ta đang khiêu vũ cũng một người con gái khác! Gương mặt hắn tươi cười, ôm lấy thiếu nữ cười xinh như hoa cùng nhảy múa.

Điều khiến cô kinh hoàng hơn là, vậy mà người côn gái kia lại chính là em gái của mình!

Gương mặt ấy đã quá quen thuộc với cô, bởi chính khuôn mặt ấy đã khiến cô năm 8 tuổi bị đuổi khỏi chính nhà của mình, đơn giản là cô bị người em gái này vu hại, nói cô cố ý va phải bụng của mẹ kế, làm hại thai nhi trong bụng.

Cô có chết cũng không quên cái ngày mình sốt cao bị chính cha mình đuổi ra khỏi dòng tộc, trời giá rét, người em gái này thờ ơ lạnh lùng, thậm chí còn dùng nước đá tạt ướt cóng cả người, nói là có thể do xui xẻo thôi!

Xui xẻo?

ha ha, sốt cao như vậy nhưng tới cái áo khoác còn không có lại tạt cả chậu nước lạnh như vậy, rõ ràng là muốn dìm cô vào chỗ chết!

Sau đó cô vẫn sốt cao

không ngừng tới khi ngất tại ven đường, may mắn

có người đàn bà phát hiện đem cô về nhà, cũng chính là mẹ hiện tại cô, chỉ có điều người mẹ này có chút đặc biệt, người là một người câm.

Vì chi tiêu sinh hoạt trong gia đình, cô bất đắc dĩ phải ra ngoài là công kiếm tiền từ sớm, trong một lần tình cờ cô được người đại diện hiện tại là Alan nhìn trúng,

trở thành ngôi sao nhí trên màn ảnh, cũng từ đó cuộc sống dần trở nên ổn hơn, sau đó gặp được Ngôn Tống, chàng trai hoạt bát và đầy năng động lúc ấy.

“Ra đây”

tiếng thì thầm đột ngột vang bên tai, rồi tôi bị một lực mạnh kéo đi.

Chớp mắt đã thấy cô bị kéo ra ngoài, tới hồ nước ngoài cổng, Ninh Tịch Bạch mới kéo suy nghĩ của mình về, nhìn thấy Ngôn Tống, cô vui mừng khôn xiết, mang theo tia mong đợi nói: 

“Ngôn Tống em rất nhớ anh, em đã nói chuyện với Alan, khi bộ phim này đóng máy, em sẽ lập tức hủy hợp đồng."

“Tôi đã quyết định kết hôn cùng Ninh Trân Trân rồi!

Ninh Tịch Bạch, đừng quấn lấy tôi nữa, cô khiến tôi buồn nôn!”

Ninh Tịch Bạch còn muốn nói gì nữa nhưng sau khi nghe được câu gầm nhẹ này của hắn, sắc mặt cô trắng bệch, cả người không kìm được run rẩy.

Ngôn Tống cũng chẳng thèm liếc mắt cô một cái, vội vàng ngắm xung quanh xem có người hay không rồi cũng quay đầu mà rời đi.

Trong đêm gió, Ninh Tịch Bạch đứng trơ trọi bên hồ, cứ luôn như vậy nhìn về hắn, vẫn luôn nhìn về hắn, trơ mắt ra mà nhìn như thấy hắn từ trong chính cuộc sống của mình bước ra.

Hốc mắt nàng ửng đỏ.

“Ngày ngày chỉ có thể thấy em trong TV, anh không thích chút nào."

"Hôm nay anh thấy em cùng người đàn ông khác diễn cảnh hôn, anh ghen rồi!”

“Thật muốn nói cho cả thế giới biết, em là của anh”

"Tịch nhi, em không được phép rời xa anh, nếu không anh sẽ chết mất”

Từng lời âu yếm của Ngôn Tống như những thanh âm ma quỷ từng câu từng câu vờn qua tai cô, tim cô run lên từng hồi.

“Yoo, lúc đấy tôi còn tưởng là ai cơ."

Giọng nữ từ ngoài truyền tới, Ninh Trân Trân mặc bộ lễ phục đỏ rực, chậm rãi đi tới, sắc đỏ rực sáng làm kinh thiên động địa.

Cô ta ngắm trên nhòm dưới đánh giá một phen,

"tôi còn nghĩ là ai đã quyến rũ A Tống của tôi tới nỗi loạn thành như vậy, hóa ra là vị ảnh hậu trong giới giải trí sớm đã hết thời từ lâu à. "

Có phải là do không có sự giúp đỡ của cha, chị mới hết thời?

hay là do thủ đoạn của chị đã lỗi thời rồi, không câu dẫn được hứng thú của nam nhân được nữa.

"Ninh Tịch Bạch căng thẳng trong phút chốc, năm đó khi cô bước vào giới giải trí, cha cô đã cấm tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài thân phận của mình là người Ninh gia,

hơn nữa còn bảo mật thân phận của cô, tuyên bố với bên ngoài mẹ ruột từ thế, đại tiểu thư đau đớn khôn nguôi xuất ngoại cho khuây khỏa.

Không những thế, còn muốn cô giao thiệp với đám nhà quyền thế, như vậy có thể củng cố địa vị của Ninh gia ở Hoàn Nam.

Cô nhìn cha mình bằng gương mặt cầu xin, trái tim mềm yếu gật đầu đồng ý rồi lui xuống, từ đây Ninh Tịch Bạch cũng chỉ là Ninh Tịch Bạch, không có chút liên quan nào tới Ninh gia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play