Một buổi tối êm đềm lại trôi qua, Hiroshi sau khi đã vệ sinh cá nhân xong cậu liền từng bước chậm rãi mà vào phòng ngủ, nghĩ lại những truyện vừa trải qua, lònh Hiroshi có chút ngờ ngợ.
Cậu chẳng thể phân biệt được một loạt cảm giác vửa nảy sinh đó là gì, trái tim và ánh mắt là những thứ chẳng hề biết nói dối, chúng chỉ làm theo những gì mà trong tận thâm tâm chúng đang mách bảo mà thôi.
*Sáng hôm sau*
Thấm thoát cũng đã tròn 1 tuần mà kì nghỉ phép của Hiroshi chỉ vỏn vẹn có 10 ngày, cậu tranh thủ quãng thời gian còn ở đây để phụ giúp gia đình các công việc đồng áng, cùng với bà trò chuyện, sẵn lại đi thăm mấy nơi ở lúc xưa.
Khi mặt trời bắt đầu lấp lọ mà lặn dần, bước chân Hiroshi nhẹ nhàng lướt qua cái ánh hoàng hôn trên dọc đường, cậu thầm nghĩ:
“Mình bỗng chốc cảm thấy cô đơn quá!”
Trên đời ai cũng thật sự cần có một người đồng hành với mình trong hành trình trưởng thành, không phải ba mẹ, lại càng chẳng phải ông bà, đó là một người xa lạ cậu tình cờ gặp được, nhờ sự đồng điệu mà cùng nhau bước tiếp.
Vậy nên trên hành trình của mỗi người, những người luôn miệng bảo rằng “một mình vẫn ổn” thật ra họ lại không ổn như lời họ nói, một mình thật sự cũng cô đơn lắm.
Cái bóng của Hiroshi từng chút một được ánh hoàng hôn phảng phất mà chiếu rọi, chợt từ đâu lại xuất hiện thêm một cái bóng ở phía sau lưng, Hiroshi tò mò cũng quay người lại để xem. Lúc bấy giờ, Roshita giật thót mình như thể vừa bị phát hiện ra âm mưa gì vậy.
Hiroshi thắc mắc hỏi:
“Cậu đi sau lưng mình mà lại chẳng lên tiếng gì à?”
Roshita gãi đầu ngập ngừng đáp:
“Haha tớ muốn tạo bất ngờ ấy mà”
Hai người cứ thế men theo con đường được trải dài bởi ánh hoàng hôn mà trở về nhà.
Cũng như những buổi tối thường ngày, khi đã vệ sinh xong thì Hiroshi sẽ đều trở về phòng trên tầng của bản thân.
Hôm nay cậu lại mở chiếc cửa sổ phòng của mình ra để hít thở không khí trong lòng, ấy thế Hiroshi lại không biết cửa sổ phòng của mình lại đối diện với cửa sỏ bên phòng Roshita. Khi cậu vừa mở cửa, Roshita cũng từ nhà tắm mà bước ra. Cả hai giật thót mình mà hét lớn, Hiroshi mặt đỏ như trái cà chua, miệng cũng liên tục quở trách:
“Sao cậu không mặt đồ vào vậy hả?”
Roshita sau khi mặc đồ vào xong cũng vội đáp:
“Gì chứ, có bao giờ tôi thấy cậu mở cửa sổ đâu, vả lại chuyện tôi mới tắm xong chưa kịp mặt cũng xảy ra hơn 2 năm nay rồi”
Hai người cứ thể ở hai bên cửa giằng co qua lại, không ai nhường ai, cũng chẳng ai chịu ai, nói qua lại một hồi Roshita cũng cất giọng:
“Thôi dừng lại được rồi, cho là tôi sai đi”
“Sao nay cậu lại mở cái cửa sổ này vậy”
Hiroshi cũng tạm ngưng cuộc tranh cãi mà trả lời câu hỏi của Roshita:
“À, tôi chỉ muốn hít thở chút không khí, với cho căn phòng thoáng tí thôi”
“Mà giờ tôi mới biết là nhà chúng ta lại có hai cửa sổ cạnh nhau đấy”
Roshita đáp:
“À ba và mẹ tôi cũng quen nhau chỉ qua 2 cái cửa sổ thôi đó, mẹ tôi dường như rất thích những ngôi nhà có cánh cửa sổ đối diện nhau”
Hiroshi tỏ vẻ bất ngờ, vì đây cũng là lần đầu tiên Roshita nhắc về mẹ của cậu. Hiroshi tiện đường hỏi một thể:
“Thế ba mẹ cậu đang đâu rồi, hiếm thấy họ ở đây!”
Roshita mỉm cười, cậu ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cũng đáp lời Hiroshi, ba mẹ của Roshita vốn luôn phải đi xa trên các tàu thuyền để giao hàng hóa, cũng như bao ngày, một gia đình 3 người ấm áp ăn xong bữa sáng và dọn dẹp, ba mẹ Roshita chào tạm biệt cậu để lên đường giao một mẻ hàng lớn, lần tạm biệt ngắn ngủi ấy hóa ra lại là lần cuối họ gặp nhau trên cõi đời này.
Nghe xong câu chuyện Hiroshi cũng trầm xuống, cái nhìn của cậu về Roshita cũng đôi phần khác đi, cậu cũng có thể thấu hiểu phần nào đó cho Roshita về sự mất mát ấy, không chỉ một mà lại là cả hai, đau lòng là chua sót biết bao nhiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT